"Đương nhiên là làm cho ngài nhớ nhung tới người, rồi ngài sẽ quay về." Hà Hiền suy nghĩ một chút nói: "Vương phi có biết thêu thùa không? Tối nay ngươi nói người thêu một cái khăn, ngày mai đưa tới cho Điện hạ.”
Bích Diên lộ ra vẻ ngượng ngùng, nói: “Vương phi ngay cả kim chỉ còn không biết dùng, vừa rồi ta may quần áo, người nói giúp ta, dáng vẻ khâu rất khó coi.”
Hà Hiền bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng.
Vương phi ngốc vẫn là ngốc, lúc tỉnh táo lại chẳng khác gì tiểu thư khuê các, trên người đầy bệnh tật.
“Cho dù Vương phi biết, cũng chưa chắc người cam tâm tình nguyện.” Bích Diên lại nói, “Mỗi lần ta bảo người đối tốt với Điện hạ, người luôn tỏ vẻ khinh thường, dường như rất chán ghét Điện hạ.”
Hà Hiền nói: "Vương phi vừa mới khôi phục thần trí, người có thể biết được cái gì? Người không quen thuộc với nơi này, chúng ta làm nô tài, thì phải nghĩ thay cho người. Người sống tốt, chúng ta mới có thể có cuộc sống tốt đẹp."
Bích Diên cũng biết đạo lý này, trong chốc lát đáp lại một tiếng, nói: "Nhưng mà, Vương phi có vẻ biết chữ."
Hà Hiền: "Ồ?"
Bích Diên nói: "Hôm nay, Vương phi phát hiện ở dưới gối có một tờ giấy mà lúc trước nhũ mẫu đưa cho người để cầu phúc, vừa nhìn đã đọc được.”
Đôi mắt Hà Hiền sáng lên: “Vậy… người có thể viết được không?”
Trong lư thắp hương liệu xua đuổi muỗi, gió mát từ ngoài cửa sổ thổi vào, trong phòng tràn ngập hương thơm thoang thoảng.
Ngu Yên vẫn ngồi trước bệ cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Nàng mới đến thế giới này được hai ngày, nhưng giống như đã trôi qua một nửa cuộc đời, ngay cả thói quen sinh hoạt cũng thay đổi.
Chẳng hạn như, nàng đã rất lâu không như thế này rồi, không làm gì cả, chỉ ngây ngốc nhìn những vì sao trên bầu trời.
Không phải nàng không muốn làm gì, mà là nàng tạm thời không làm được.
Tuy rằng nàng được phép trở về sống trong phủ này, nhưng Vệ Lang và đám người hầu vẫn không yên tâm về nàng, bên ngoài luôn có người canh giữ.
Còn có Bích Diên cũng vậy, ở bên cạnh một tấc cũng không rời, khi Ngu Yên nói muốn đi ngắm hoa sen ở bờ hồ, nàng ta liền lo lắng tựa như Ngu Yên lại sắp gây ra chuyện lớn gì vậy.
Ngu Yên thấy rằng muốn tìm hiểu bí mật của hồ sen này, thì phải tự mình xuống nước. Nhưng điều này nàng lại không thể làm được, vẫn nên lấy được lòng tin của những người xung quanh trước đã.
Trong lòng chậc chậc một tiếng, thật là rắc rối.
Rõ ràng đây không phải là chuyện xấu gì, nhưng lại trông như kẻ trộm...
Bích Diên đang may vá ở bên cạnh, liếc nhìn Ngu Yên, thấy nàng không làm gì, mạnh dạn hỏi.
"Nếu Vương phi không có việc gì làm, hay là đi thư phòng viết chữ thì sao?"
Ngu Yên nhìn nàng, thắc mắc: “Vì sao phải viết chữ?”
Bích Diên ngập ngừng một lát, nhanh trí nói: “Em nghe các người hầu tranh luận về việc Vương phi không biết chữ, em nói Vương phi biết đọc chữ, mọi người lại không tin điều đó. Nếu Vương phi có thể viết một bài thơ, thì sẽ khiến họ tâm phục khẩu phục.”
Ngu Yên không đồng ý, tiếp tục nhìn lên bầu trời đầy sao: "Bọn họ nghĩ gì là chuyện của bọn họ, không liên quan gì đến ta.”
Bích Diên thở dài: "Cũng phải! Vương phi thông minh như vậy, đâu có vẻ như là người mù chữ? Hơn nữa Vương phi sinh ra xinh đẹp như thế, viết chữ tất nhiên cũng sẽ rất đẹp. Nhưng bọn họ lại không tin, còn nói cái gì mà nhìn người không thể chỉ nhìn mặt. Từ nhỏ Vương phi đã ngốc rồi, cũng không phải là tiểu thư khuê các gì đó, làm sao có thể viết chữ... Ôi, thôi! Nói huyên thuyên mà thôi, cứ kệ bọn họ đi.”
Ngu Yên nghe vậy, đột nhiên quay đầu lại, trong mắt hiện lên một tia hung dữ.
Bên cạnh căn phòng này có một thư phòng, nghe nói là của Nghiêm thị, mẫu thân của Vương phi năm đó.
Nghiêm thị là con gái của một học giả, bị Đằng Khôn nhìn trúng. Gia cảnh khốn đốn, cha mẹ không còn cách nào, đành phải gả bà cho Đằng Khôn làm thiếp.
Mỗi khi Ngu Yên nghe những câu chuyện đó, đều sẽ sinh ra vài phần thương hại, bây giờ nhìn thấy thư phòng này, lại có chút xúc động.