• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng ho nhẹ bỗng truyền vào tai, Tiêu Hoàn liếc sang bên cạnh, lại nhìn thấy đám người Vệ Lang và Lý Thái.

Họ nhìn hắn, muốn nói lại thôi, dường như muốn cầu xin giúp Ngu Yên.

Tiêu Hoàn khinh thường trong lòng.

Ăn một bữa cơm mà xảy ra đủ thứ chuyện.

Ngu Yên vô cùng hiểu phải biết dừng đúng lúc. Sau khi bán thảm, thấy Tiêu Hoàn không còn có ý so đo nữa, nàng nín khóc và nở nụ cười, lộ ra dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời. Nàng còn vô cùng hiền lương sai người đem lên thêm một ít món tráng miệng, khuyên hắn ăn nhiều một chút.

Ăn cơm xong, Ngu Yên lại tỏ ý muốn cùng đến thư phòng với hắn, mài mực hầu hạ hắn nhưng Tiêu Hoàn lại từ chối rồi.

“Vương phi cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi.” Hắn nói.

Ngu Yên nhìn hắn, mỉm cười khéo léo đáp lại, dáng vẻ xinh đẹp hành lễ với hắn.

Tiêu Hoàn nhìn nàng một cái rồi xoay người đi khỏi.

“Hà Hiền.” Ngu Yên nhìn thấy hình bóng của Tiêu Hoàn đã biến mất ở bên ngoài, nói với Hà Hiên: “Ta nghe Bích Diên nói, A Đào làm điểm tâm rất ngon?”

Hà Hiền vội đáp: “Đúng vậy.”

Ngu Yên gật gù nói: “Điện hạ bận rộn công vụ, nhất định là rất mệt mỏi. Ngươi bảo A Đào làm một ít đồ ngon, ban đêm mang đến cho Điện hạ, tránh cho hắn bị đói.”

Hà Hiền vội đáp lời, trong lòng vui vẻ đi sắp xếp.

Nhớ lại tất cả những chuyện vừa rồi, Hà Hiền có trăm ngìn cảm xúc lẫn lộn.

Lúc Vương phi và Tiêu Hoàn dùng bữa, hắn và một tên người hầu cũng hầu hạ trong phòng, thật sự là có chút không dám tin vào những gì mà mắt nhìn thấy.

Chỉ trước đó không lâu, Vương phi chẳng những vô lễ trước mặt Tiêu Hoàn, còn toàn nói mấy lời kỳ lạ. Bọn họ lo lắng một phen, sợ nàng chọc giận Tiêu Hoàn, rơi vào hiểm cảnh.

Nhưng hiện tại, Vương phi lại biến thành tiểu thư khuê các chân chính chỉ trong chốc lát, dịu dàng hiền thục, ngoan ngoãn nghe lời. Làm cho bọn họ vui mừng ngoài mong đợi.

Hà Hiền chỉ cảm thấy dường như nước mắt tuôn trào.

Ông ta bảo Bích Diên dùng tình cảm tác động và dùng  lý lẽ khuyên nhủ làm cho Vương phi hiểu rõ, khuyên Vương phi nên dự tính cho tương lai, cố hết sức lấy lòng Điện hạ. Cảm ơn trời đất, cuối cùng Vương Phi cũng nghe lọt tai.

Còn Điện hạ hiển nhiên đã không còn sắc mặt giận dữ như trước, ngồi trên sạp mặt đối mặt với Vương phi ăn bữa cơm, giống như một đôi phu thê thật sự.

Từ sau khi Đằng thị rớt đài, mấy người bọn họ đều lo lắng ngày nào đó xui xẻo sẽ rơi trúng bọn họ, ngày ngày đều ăn không ngon ngủ không yên. Hôm nay nhìn thấy những điều này, quả thật là tốt đẹp như đang nằm mơ.

Khi Tiêu Hoàn về đến thư phòng, sắc trời đã tối.

Hắn ngồi trước bàn, tiếp tục ngồi ở đó nhìn đống văn thư kia.

Lý Thái bước qua mài mực. Một bên mài mực, một bên lại liếc nhìn Tiêu Hoàn, trên mặt mang một cười hàm ý sâu xa.

“Cười cái gì?” Tiêu Hoàn nhàn nhạt nói: “Y hệt tên ngốc.”

“Tại sao Điện hạ không cho Vương phi đến hầu hạ.” Lý Thái cười hi hi “Một mỹ nhân biết chăm sóc như thế, thế gian này rất khó tìm.”

“Biết chăm sóc?” Tiêu Hoàn liếc nhìn hắn: “Ngươi đã quên hành vi trước đó của nàng ta hoang đường cỡ nào rồi sao?”

“Cũng không thể nói là hoang đường.” Lý Thái nói: “Vương phi cũng nói rồi, là vì muốn tìm di vật của mẫu thân Vương phi mới nhảy xuống hồ. Người luôn ngây dại, lại là nữ tử yếu duối, toàn dựa vào sự sắp đặt của Đằng Khôn, hôn sự với Điện hạ lúc trước cũng không phải lỗi của người.”

Tiêu Hoàn nói “Nói như thế nghĩa là ngươi cũng tin nàng ta lúc trước bị Huyền Nữ nhập thân?”

Lý Thái biết Tiêu Hoàn không tin mấy chuyện thần tiên ma quỷ, không khỏi ngượng ngùng.

“Tiểu nhân cũng chỉ nói vậy thôi, Điện hạ đừng trách.” Hắn nói: “Nếu Điện hạ muốn làm rõ chuyện này, sao không ở lại thêm mấy ngày, dù sao trong kinh cũng không thúc giục…”

“Không ở lại nữa.” Tiêu Hoàn nói “Ngày mai lập tức về kinh.”

Lý Thái chỉ có thể nghe theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK