• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Phi? Tiêu Hoàn ngẩn người.

Nhớ đến những lời linh ta linh tinh của nàng lúc trước, hắn có chút hứng thú. Không biết nàng lại muốn ra chiêu gì nữa đây.

Tiêu Hoàn đáp lời, bảo Hà Hiền lui xuống.

Đợi hắn thay y phục xong đi đến nơi, chỉ thấy trên bàn đã dọn sẵn cơm nước, còn Ngu Yên đã ngồi ngay ngắn trước bàn.

Trông nàng khác hoàn toàn với dáng vẻ trước đó.

Không chỉ y phục trên người tinh xảo lịch sự, tóc cũng được vấn lên, điểm xuyết lên bằng trang sức trân châu. Trông thật long lanh động lòng người.

Chuyện lạ hơn nữa đó là nàng đi đến trước mặt hắn, hành lễ với hắn đâu ra đấy.

“Điện hạ đến rồi.” Ngu Yên nhìn hắn, lộ ra nụ cười, giọng nói dịu dàng: “Mau ngồi xuống, cơm tối sắp nguội rồi.”

Lý Thái đi theo sau lưng Tiêu Hoàn nhìn nàng, không khỏi ngẩn người. Tựa như đang nghi ngờ đây là một người khác.

Hắn ngạc nhiên không thôi, bất giác nhìn về phía Vệ Lang cách đó không xa, quăng ra một ánh mắt thăm dò.

Vệ Lang nở nụ cười gượng, gật đầu nhè nhẹ.

Tầm mắt của Tiêu Hoàn quét qua mái tóc vẫn ố vàng như cũ của Ngu Yên, không nói gì, ngồi xuống cái sạp nhỏ.

Ngu Yên ngồi ở đối diện, nhìn dáng vẻ không nói tiếng nào của Tiêu Hoàn cũng không tức giận.

Tuy rằng người này đã quen bày ra bản mặt lạnh lùng, nhưng vừa rồi khi gặp mặt, trên gương mặt ấy có lóe lên một sự ngạc nhiên trong thoáng chốc vẫn bị nàng nhìn thấy.

Lão nương có chỗ nào không kinh diễm chứ.

Nàng đắc ý mà suy nghĩ.

“Nghe nói Điện hạ thích ăn thịt nướng.” Nàng đích thân chia thức cho Tiêu Hoàn, gắp một miếng thịt đặt vào bát của hắn, nói: “Đây là món vừa mới làm xong, Điện hạ nếm thử xem.”

Tiêu Hoàn nghe thấy lời này, chân mày hơi nhướng lên, nhìn Vệ Lang.

Vệ Lang vội vàng nhìn sang hướng khác.

Trong lòng Tiêu Hoàn khinh thường, chặn lại đôi đũa lại định gắp thức ăn của Ngu Yên, nói: “Không cần phiền đến Vương phi.”

Ngu Yên ngoan ngoãn ngồi về chỗ, lộ ra nụ cười hiểu ý, bắt đầu ăn cơm. 

Trong phòng khá yên tĩnh, chỉ có tiếng bát đũa va vào nhau vang lên rất nhẹ.

Tiêu Hoàn dùng bữa, tầm mắt còn lại liếc về phía đối diện.

Ngu Yên hơi cúi đầu, dù là tư thế hay cử chỉ khi dùng bữa cũng đều cực kỳ nhã nhặn.

Trong phòng đã lên đèn, ánh sáng xuyên qua tấm màn mỏng, chiếu lên đôi gò má và cái cổ của nàng, làn da mịn màng sáng bóng, mái tóc vấn lên hờ hững, lộ ra đôi khuyên tai trân châu khéo léo tinh xảo.

Chẳng bao lâu sau, nàng bỗng nhiên giương mắt lên, tầm mắt va vào nhau.

Ngu Yên nhìn hắn, nháy mắt mấy cái, bộ mặt vô tội: “Trên mặt thiếp có dính gì sao?”

Đây là lần đầu tiên nàng xưng thiếp. Tiêu Hoàn nghe thấy đột nhiên có cảm giác hơi vặn vẹo.”

“Không có.” Hắn thản nhiên nói.

Ngu Yên mím môi cười, tựa như đã yên tâm.

“… Ở bên kia, ta và Điện hạ nổi tiếng giống nhau, không có ai không biết ta.”

Tiêu Hoàn bỗng dưng lại nhớ đến những lời nàng từng nói lúc trước, không khỏi có chút suy nghĩ.

Nàng đột nhiên làm bộ làm tịch thế này, lẽ nào là vì thể hiện nàng thật ra là một công chúa sao?

Thấy hắn dời tầm mắt đi, trong lòng Ngu Yên lại cảm thấy đắc ý.

Qủa nhiên vẫn là mấy lời thoại buồn nôn có tác dụng nhất.

Nói không chừng, tim hắn đã nhảy loạn cào cào rồi.

Hừ, nam nhân.

Nàng tiếp tục giữ nụ cười trên gương mặt, tao nhã dùng bữa.

Sau bữa ăn, bọn người hầu dọn dẹp bát đũa, dâng trà lên.

Ngu Yên đón lấy bình trà, đích thân rót trà cho Tiêu Hoàn, hai tay nâng ly đến trước mặt hắn: “Mời Điện hạ dùng trà.”

Tiêu Hoàn nhận lấy, chậm rãi nhấp một ngụm, nhìn nàng.

“Nếu Vương phi có lời gì muốn nói, bây giờ có thể nói rồi.” Hắn nói.

Ngu Yên lộ ra vẻ kinh ngạc “Nói gì?”

“Vương phi chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, lẽ nào chỉ vì dùng bữa tối với cô?” Hắn hỏi.

Không thì ngươi còn nghĩ thế nào nữa? Trong lòng Ngu Yên giễu cợt.

Nhưng nếu hắn đã nói thế, vừa hay mượn cớ để nói ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK