Mưa rơi rả rích cả một đêm, đến hôm sau cuối cùng cũng tạnh.
Sáng sớm, bầu trời trở nên sáng sủa.
Trong kinh còn có chuyện, Tiêu Hoàn không tiếp tục ở lại nhà nữa. Dùng bữa sáng xong liền ngồi xe ngựa trở về kinh thành.
Sau khi Ngu Yên thức dậy mới biết chuyện này, nàng có chút ngạc nhiên.
“Điện hạ về thật rồi sao?” Nàng hỏi.
“Đương nhiên là thật.” Bích Diên nói: “Em vừa mới ra khỏi cửa, Hà quản sự nói, trời vừa sáng Điện hạ đã dậy, dẫn tùy tùng rời khỏi đây rồi.”
Ngu Yên vội vàng mặc y phục, đi ra ngoài xem.
Chỉ thấy trong phòng hắn trống rỗng, xe ngựa trong chuồng ngựa cũng không thấy đâu.
Đối với chuyện này, đám người Hà quản sự cũng trở tay không kịp, thậm chí có người còn lộ ra vẻ mặt thất vọng.
“Sao lại như thế.” Bích Diên than ngắn thở dài, cả mặt đầy vẻ tiếc nuối: “Không dễ gì mới đến một chuyến, sao không ở thêm mấy ngày nữa.”
Ngu Yên biết nàng đang có ý định gì.
Tối qua, nàng cứ luôn khuyên Ngu Yên đích thân đưa điểm tâm khuya cho Tiêu Hoàn, có thể nói là không bỏ tà tâm.
“Vương phi cũng vậy nữa.” Bích Diên lại nhìn Ngu Yên: “Chẳng phải trước đó Vương phi nói nếu muốn quyến rũ Điện hạ, chỉ cần động nhẹ ngón tay là Điện hạ sẽ lập tức ngoan ngoãn nghe theo sao, sao bây giờ Điện hạ lại đi rồi.”
Ngu Yên không cho là đúng: “Ai nói ta muốn quyến rũ hắn, không biết xấu hổ.”
Miệng thì nói như vậy, thật ra nàng cũng cảm thấy buồn bực. Tối qua ra sức diễn xuất như thế, hắn lại có thể không quay đầu lại mà đi luôn.
Trong lòng Ngu Yên cười giễu cợt, sợ không phải là gay đó chứ.
Có điều, Tiêu Hoàn vẫn để lại một vài thị vệ canh giữ nhà, thủ lĩnh chính là Vệ Lang.
Ngu Yên cố tình mời Vệ Lang đến, hỏi hắn về chuyện Tiêu Hoàn rời đi.
“Không lâu nữa Thánh thượng sẽ Đông tuần, Điện hạ phải đi theo, vì thế mà phải về kinh chuẩn bị.” Vệ Lang nói với Ngu Yên: “Điện hạ lệnh cho bọn tiểu nhân canh giữ trong nhà, bảo vệ an toàn cho Vương phi.”
Ngu Yên đã hiểu, thì ra hắn có việc nên mới đi.
Cái gọi là bảo vệ an toàn cho nàng, chẳng qua là nói cho dễ nghe, thật ra là vẫn không yên tâm với nàng, cho người giám sát mà thôi.
Có điều hắn là chướng ngại vật lớn nhất, hắn đi rồi cũng là một tin tốt rất tốt.
“Đông tuần?” Nàng hỏi: “Phải đến một nơi rất xa sao?”
“Cũng không xa lắm, chỉ đến Lạc Dương.” Vệ Lang nói: “Nhưng mà dù sao thì xa giá của Thánh thượng long trọng, đi từ kinh thành, vừa đi vừa về ít nhất cũng hơn nửa tháng.”
Ngu Yên nghe thấy lời này, lộ ra nụ cười: “Hóa ra là như thế.”
Điều làm nàng vui mừng hơn là, Tiêu Hoàn cho phép nàng trở về viện ở hồ hoa sen.
Rất rõ ràng là cuối cùng hắn cũng nghe lọt tai những lời nàng nói tối qua, ít nhất đã tin nàng không phải người nghĩ không thông là tìm cái chết.
Ngu Yên nhìn hoa sen đầy hồ, tâm trạng phấn khởi.
“Điện hạ sẽ còn quay lại nữa không?” Nàng hỏi Vệ Lang.
“Điện hạ chưa từng nói.” Vệ Lang nói: “Thánh thượng Đông tuần, Điện hạ phải theo hầu. Cho dù người muốn quay lại cũng không phải chuyện một sớm một chiều.”
Đừng quay lại là tốt nhất.
Ngu Yên lập tức cảm thấy mãn nguyện.
Trong kinh thành, mặt trời đang lúc chói chang.
Trời xanh thăm thẳm, mây trắng cao vút ở chân trời. Thành trì bao quanh hoàng cung rộng lớn trên mặt đất tựa như nơi gặp nhau giữa trời và đất. Mỏ diều hâu cực lớn của cung điện lấp lánh ánh vàng dưới ánh mặt trời.
Đang vào giữa hạ, hơn trăm con sóng xanh trong hồ nước xanh ngát liên tiếp với nhau. Phù dung nở rộ, gió mát đưa hương.
Trên một mảnh đất trống, đội cấm quân và đội các thần tử trẻ tuổi đang đá cầu, rất náo nhiệt.
Mà trên điện Lăng Ba cách đó không xa đang cũng đang rần rần những tiếng cười.
Hoàng đế và thần tử luôn hòa thuận với nhau. Khi rảnh rỗi, thường mời các đại thần thân cận vào cung, quân thần cùng vui. Hôm nay cũng như thế, không chỉ đại thần, các nữ quyến cũng vào cung, đến điện Lăng Ba ngắm cảnh hóng gió.