Trước khi Hoàng đế đến, các nhạc công trong cung đã bắt đầu tấu đàn hát ca, cung nhân bưng các loại rượu ngon, đồ ăn lướt qua giữa cỏ cây và đình đài lầu các, phục vụ các tân khách thưởng thức.
Trong số những vị khách này, ngoài một số người đức cao vọng trọng và Vương hầu, người khiến người ta để mắt đến nhất chính là Bác Vọng Hầu - Chu Sùng, phụ thân của Châu quý nhân.
Từ khi còn trẻ Chu Sùng đã nổi tiếng là người nhân hậu, hào hiệp, kết giao được nhiều danh sĩ hào kiệt, cũng được Tiên đế đánh giá cao, phong hắn làm Thứ Sử Dự Châu. Lúc nhậm chức, Chu Sùng tiếp tục kết thiện duyên, thu nhận một số lớn môn khách hiền sĩ. Năm đó Hoàng đế lật đổ Đằng Thị, Chu Sùng dựa vào những mối liên hệ tích lũy được trong nhiều năm, liên kết với binh mã các châu hưởng ứng, gϊếŧ chết những phản quân Đằng thị đang uy hiếp kinh thành. Vì vậy, sau cuộc đảo chính, Hoàng đế đối xử khá ưu ái với Chu Sùng, phong hắn ta là Bác Vọng Hầu.
Hai năm trước Chu Sùng trở về quê hương Lạc Dương để dưỡng già.
Hoàng đế luôn lấy lễ đối đãi với Chu Sùng, bây giờ đi Đông tuần đến Lạc Dương, đương nhiên cũng mời Chu Sùng vào cung làm khách.
Trần Vương đang ngồi ở điện Xuân Hòa với cữu phụ Thọ Vương Hầu - Viên Quảng, cùng một đám tông thất hoàng thân gặp mặt trò chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng xôn xao trong khu vườn. Nhìn qua đó, chỉ thầy Lương Vương và An Bình Hầu Chu Thừa đi cùng nhau, bồi tiếp Chu Sùng đi vào trong vườn.
Chu Sùng luôn được kính trọng, mọi người đều tiến đến hành lễ, vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài. Mà Lương Vương thì đang tươi cười với những người khác, trên mặt đầy vẻ xuân phong đắc ý.
"Thật là náo nhiệt." Viên Quảng đứng bên cạnh cười lạnh: "Người không biết còn tưởng rằng hắn sắp lên làm Thái tử."
Trên mặt Trần Vương không có chút tức giận nào, quay đầu hỏi thị thần: "Tử chiêu đâu?"
"Bẩm điện hạ" Thị thần đáp: "Quảng Lăng Vương đang cùng thánh thượng thay y phục."
Trần Vương gật đầu.
“Sao đột nhiên lại quan tâm đến hắn ta?” Viên Quảng kinh ngạc.
Khi Trần Vương chuẩn bị lên tiếng, đột nhiên nghe thấy tiếng náo động trong đám tân khách trong vườn. Nhìn qua thì chỉ thấy các nhạc công đang khởi tấu nhạc ưu nhã, mà những người đang ngồi nghe đều đổ về trước điện.
Hoàng đế ngồi trên kiệu, xung quanh có trên trăm cung nhân và thị vệ đi theo, nghi thức long trọng mà trang nghiêm.
Bên cạnh, Tiêu Hoàn mặc trên người bộ trường y, bước đi lưu loát, vừa xuất hiện dường như đã thu hút mọi ánh nhìn.
Tân khách nam nữ lần lượt quỳ xuống hai bên đường, hô to vạn tuế.
Trần Vương nhìn Tiêu Hoàn, cười nhạt rồi thản nhiên bước ra điện, cung nghênh thánh giá.
Từ khi Tiêu Hoàn xuất hành đến nay luôn ở bên cạnh Hoàng đế, trong nháy mắt đã trôi qua hơn nửa tháng.
Trong điện Xuân Hòa, tiếng nhạc du dương, tiếng cười nói vui vẻ.
Hoàng đế ngồi vị trí đầu tiên, thưởng thức bữa tiệc và trò chuyện với một đám bạn cũ.
Một làn gió mát từ ngoài đại sảnh thổi tới, Tiêu Hoàn đang ngồi bên cạnh Hoàng đế uống trà thì nghe thấy tiếng cười khẽ truyền đến.
Hắn quay đầu nhìn xung quanh, một nhóm nữ tử đang đứng dưới tán cây bên ngoài lan can nhìn hắn, thấy hắn quay lại, nhẹ nhàng dùng quạt lụa che nửa gương mặt rồi cười ngượng ngùng.
Từ nhỏ Tiêu Hoàn đã quen với cảnh tượng như vậy, bình tĩnh thu ánh mắt lại.
"...Sau khi lão thần được bổ nhiệm, vốn định tu thân dưỡng tính, rời xa những chuyện trần tục, nhưng mỗi khi nghe chuyện triều đình, vẫn không khỏi lo lắng. Đặc biệt là cách đây không lâu, Quảng Lăng Vương điện hạ truy bắt Thiền Vu của Tiên Bi, lần nữa lập được đại công. Lão thần và người nhà nghĩ đến trận huyết chiến năm đó, thực sự vui mừng khôn xiết!"
Đột nhiên, Tiêu Hoàn nghe thấy có người nhắc tới mình, nâng mắt lên.
Người nói chính là Chu Sùng, dù đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng ông ta vẫn còn đầy sức sống, nước da hồng nhuận.
Hoàng đế cho ông ta ngồi ở phía dưới, vừa rồi ông ta còn lảm nhảm liên miên, ca tụng trước mặt Hoàng đế. Tiêu Hoàn nghe xong cũng thấy nhàm chán, không ngờ sau một hồi trò chuyện, lại đột nhiên chuyện chủ đề nói về mình.