• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Hoàn nhìn ánh mắt của mọi người nhìn qua đây, biết rằng tuy nàng ta đối mặt với Hoàng đế nói nhưng thật sự đang hỏi mình.

Những chuyện như vậy hắn trải qua nhiều rồi, vẻ mặt bình thản: "Cô một mình ở Sóc Phương quanh năm, tuy rằng Vương phủ không có người, nhưng Vương phi vẫn khỏe mạnh, cô mẫu không cần phải lo lắng."

Công chúa Nghi Lăng nghe vậy, định nói lại thì Hoàng đế đã lên tiếng: "Nhi Lang tự có trí riêng, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn."

Lời này nói không đau không ngứa, nhưng Công chúa Nghi Lăng thấy hắn nói như vậy thì không dám nói thêm nữa, mỉm cười xưng phải.

Cả đám chuyển đề tài sang chỗ khác, Tiêu Hoàn ngồi trên ghế, nhìn về phía Hồ Ung Minh cách đó không xa, trong lòng đột nhiên nghĩ đến Ngu Yên.

Lúc trước khi còn ở Kinh thành, Tiêu Hoàn đi bái phỏng một vị lão thái y.

Ông ta tên là Lục Mạc, từng là chính y trong Thái Y Thự, y thuật cao minh, được mệnh danh là Biển Thước tái thế, danh tiếng rất cao. Mấy năm trước, khi Lục Mạc về hưu, Hoàng đế còn ban cho ông ta một căn nhà để dưỡng già, vẫn luôn sống ở trong kinh.

Hồi đó thân thể mẫu thân Vương Tiệp Dư của Tiêu Hoàn yếu đuối nhiều bệnh tật, lúc Lục Mạc vẫn còn ở trong cung thường đến xem bệnh cho nàng, vì vậy Tiêu Hoàn từ nhỏ đã rất thân với ông ta.

Hắn hỏi Lục Mạc, một người bị ngốc từ nhỏ lớn lên có thể khôi phục như lúc đầu không.

Lục Mạc nhìn hắn, có chút kinh ngạc cười nói: "Điện hạ đang vì Vương phi mà đến sao?"

Chuyện của Vương phi người trong thiên hạ không ai không biết, Tiêu Hoàn thấy ông ta trực tiếp hỏi như vậy cũng không phủ nhận.

Lục Mạc nói: "Chuyện người đang ngu ngốc hồi phục lại bình thường cũng không phải không có. Năm đó lão phu từng tiếp nhận một người bệnh, bởi vì ốm mà hỏng thần trí, người ta cầu đến đồ đệ của lão phu, lão phu trị liệu rất lâu, lúc này mới dần dần khôi phục lại.”

Ánh mắt của Tiêu Hoàn hơi sáng lên.

"Thì ra là vậy" Hắn nói: "Có nghĩa là có thể chữa trị được?"

Lục Mạc xua tay: "Đa số đều là không thể chữa trị được, ngẫu nhiên thành công nhưng chỉ là trùng hợp mà thôi."

“Ồ?” Tiêu Hoàn nói: “Nói thế nào đây?”

"Như lão phu nói qua về bệnh kia, lúc hắn ta bị bệnh chỉ mới ba tuổi. Hắn có thể trị là bởi vì người ta mời người tới chữa kịp thời, chưa từng bị nguy kịch. Thêm vào đó, quá trình phát triển của trẻ nhỏ chưa được hoàn thiện, có thể hồi phục tốt hơn một người lớn một chút, may mắn là đã bình phục được."

Tiêu Hoàn khẽ gật đầu, trầm ngâm.

Lục Mạc vuốt râu nói: "Điện hạ đối với Vương phi hết sức tình nghĩa, lão phu kính phục, nhưng mà lão phu luyện thuốc cả đời, gặp phải không ít bệnh nhân bị ngu ngốc, có thể chữa trị được chỉ là lông phượng sừng ngân, rất hiếm gặp, tình hình đại khái như lão phu vừa nói. 

Nếu có người nói với điện hạ, thế gian thật sự có người ngu ngốc nhiều năm nhưng có thể khôi phục thần trí, thế thì chỉ có hai khả năng. Hoặc là người này vốn dĩ không ngốc mà chỉ là giả ngốc, hai là người bệnh bị người khác đóng giả, không có ngoại lệ nào.”

Sau khi nghe Lục Mạc nói, Tiêu Hoàn cảm thấy rằng cách nghĩ của mình đã được xác nhận.

Ngu Yên ngu ngốc bao nhiêu năm nay nhưng đột nhiên lấy lại tỉnh táo, như vậy chỉ có thể cho thấy nàng ta giả vờ, giả vờ mười năm nay.

Nhưng kỳ lạ hắn lại để ý đến khả năng thứ hai mà Lục Mạc nói.

"...Ví dụ, ta vốn không phải Quảng Lăng Vương phi, mà là một người có dung mạo tương tự, bởi vì rơi xuống hồ sen mà từ một thế giới khác đến đây."

Nghĩ đến đây, Tiêu Hoàn lại cảm thấy mình thật sự rất nực cười.

Nếu như bản thân đã có kết luận rồi, tại sao còn phải phí tâm sức nghĩ đi nghĩ lại? Chẳng lẽ thật sự giống như lời Vương Long nói, phàm là người dẫn binh chinh chiến đều nghi ngờ đối thủ, từ đó tạo thành tâm tư nghi thần nghi quỷ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK