• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có thích khách!” Lý Thái hét lớn.

Lời còn chưa dứt, người sứ giả kia đột nhiên lấy đao ra, đánh về phía Tiêu Hoàn.

Cùng lúc đó, mười mấy cái bóng đen từ bụi cỏ cao ven đường chui ra, dưới ánh trăng, ánh đao lạnh lẽo lướt qua.

Tiêu Hoàn không tiếp tục né tránh, giữ tay người sứ giả kia, thuận thế lôi theo hắn ta ngã xuống ngựa.

Thân thể của Tiêu Hoàn rất nhạy bén, lúc bay trên không lui về phía sau đã dùng sức đáp xuống. Lúc rơi xuống đất chỉ nghe thấy tiếng xương cốt gãy lìa, thích khách kia đã gãy cổ, gục xuống chết.

Mà một đám thị vệ dưới tay Tiêu Hoàn đã theo hắn chinh chiến nhiều năm, quen việc chém giết, người nào cũng nhanh nhẹn dũng mãnh, đối với cục diện như vậy cũng không hề sợ hãi.

Mặc dù số người ít hơn đối phương, nhưng một khi đối mặt với tập kích, mọi người tự giác bày ra trận thế, bảo vệ Tiêu Hoàn vào giữa, ngăn cản trước mặt đám thích khách.

Không bao lâu thắng bại đã phân, thích khách chết và bị thương hơn phân nửa, số còn lại đã không có chút sức uy hiếp nào, không phải chạy trốn toán loạn thì là cắn độc tự sát.

Bọn thị vệ luôn có kinh nghiệm đối phó bắt gian tế, nhanh chóng bóp miệng một người bị thương rồi nhét khăn vải, phòng ngừa hắn tự vẫn.

Tiêu Hoàn chỉ sợ phía trước còn có mai phục, lệnh mọi người không đuổi theo. Sau đó để mấy người cảnh giác, những người còn lại đốt bó đuốc, tìm kiếm vật chứng trên thi thể.

Những thích khách này có chút lành nghề, trên xác ngoại trừ binh khí, còn lại không hề có gì.

Trên thân người sứ giả kia có một chút, nhưng lại không đủ, đều là các loại phù lệnh thông hành gì đó, còn có Lương Vương Ấn bên trên thư khẩn cấp, mặc kệ là ăn trộm hay là ngụy tạo, đều cần đến trong cung thẩm tra đối chiếu.

“Điện hạ, nhìn cái này!” Lúc Lý Thái cho người lục soát người sứ giả kia, đã lấy ra một đồ vật.

Tiêu Hoàn nhìn sang, thấy là một tấm Kim Lệnh Bài, phía trên khắc bốn chữ: Đằng Hoàng Thiên Mệnh.

Mọi người đều kinh ngạc.

Lý Thái nghẹn họng nhìn trân trối: “Cái này… Đây không phải là cờ hiệu của loạn đảng Đằng Thị trước kia cử binh mưu phản sao?”

Tiêu Hoàn nhìn chằm chằm lệnh bài, ánh mắt nặng nề.

...

“Ám sát Quảng Lăng vương?” Lúc Thọ Dương Hầu Viên Quảng nghe được Trần Vương nói ra tính toán của hắn, cực kỳ hoảng sợ: “Ngươi điên rồi!”

Trong tay Trần Vương đang cầm lấy một cái ly rượu, không nhanh không chậm nói: “Cô nếu điên rồi, còn cùng cữu phụ nói chuyện làm gì. Kế này vốn là vì phụ hoàng và tứ đệ chuẩn bị, không nghĩ phụ hoàng lại không đi, đành không thể làm gì khác là làm khó một mình tứ đệ.”

“Ngươi...” Viên Quảng nhìn hắn chằm chằm, nhất thời cứng lưỡi: “Ngươi đang cả gan làm loạn! Chuyện lớn như vậy sao ngươi dám tự tiện chủ trương!”

“Nếu như cô nói rồi, các ngươi dám sao?” Trần Vương cười lạnh một tiếng, lấy mấy hạt hương đậu để vào trong miệng: “Cữu phụ và mẫu hậu, ngày ngày vì cái này cái kia mà lo lắng, lo trước lo sau sợ hãi rụt rè, cho nên để Chu thị tùy ý cưỡi trên đầu.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có phương pháp này sạch sẽ tiện lợi, cho nên mới giúp hai người một chút sức lực. Mà Thứ Sử Tịnh Châu Uông Chính là người của Viên Thị, chỉ cần tứ đệ chết, việc tiếp quản Sóc Phương, Tịnh Châu và 20 vạn trọng binh Sóc Phương kia tất nhiên sẽ là của hắn ta. Dự định như vậy, chẳng phải trăm lợi không hại với chúng ta sao?”

Viên Quảng mặc dù tức giận, nhưng nghe đến đây nhất thời không cách nào phản bác.

Nhà ngoại Vương Thị của Tiêu Hoàn không có quyền thế gì, chỗ hắn khiến cho người ta kiêng kỵ chỉ có binh quyền trong tay. Cho dù Viên thị hay là là Chu thị, ý đồ lôi kéo Tiêu Hoàn cũng là do vậy.

Nếu như có thể đem binh quyền lấy vào tay...

Sắc mặt Viên Quảng không chắc chắn, nói: “Quảng Lăng Vương sao lại dễ đối phó, nếu những tên thích khách kia không giết được hắn, thì hắn và thánh thượng tất nhiên sẽ truy xét tới cùng, một khi bại lộ ngươi và ta đều phải chịu phiền toái lớn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK