Vị Phong tổng bá khí và soái khí ngời ngời làm cho phụ nữ khắp thành phố ăn ngủ không yên kia vẫn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm Hoan Hoan nhưng không thể tìm được
Lãnh Phong hằng ngày đều tuyển nhân viên với hi vọng sẽ tìm được cô
Các cô gái trong thành phố này từ những người gia cảnh bình thường đến những tiểu thư quý tộc đều tranh nhau đến K, dù chỉ là chức vụ nhân viên nhỏ bé cũng tranh nhau sứt đầu mẻ trán
Có người vào được công ty liền dùng hết tài nguyên não để câu dẫn Lãnh Phong
Kết quả liền bị sa thải
Những tưởng hàng ngày nhiều người bị như vậy sẽ làm đám nữ nhân kia sợ hãi mà bỏ cuộc
Ai mà ngờ càng ngày càng đông, vì ai cũng có suy nghĩ rằng bản thân mình khác biệt, không tầm thường như những kẻ khác
Ngài Phong nào đó bực tức không thôi, thực sự chỉ muốn ngưng tuyển dụng để bản thân dễ chịu
Nhưng không làm được
Tuy vậy, nhưng cũng có vài người cực kỳ ưu tú được tuyển vào
Hoan Hoan làm ở tiệm hoa nhỏ đã lâu, nhưng bà chủ và chồng đã đi đến nơi khác sinh sống. Tiệm hoa đó cũng đã bị bán, cô đã đi tìm việc ở nhiều nơi và đều không có kết quả
Thành phố này đúng là khó tìm việc a, dù 5 năm qua cô đã vừa làm vừa học thêm tiếng Anh và Nhật nhưng vẫn không xin được việc
Kết quả là Hoan Hoan đánh liều 1 phen, đem hồ sơ xin việc vào K
Cô cũng chẳng mong mình được nhận đâu, công ty bình thường cô còn không vào được, huống hồ K là tập đoàn có tiếng tăm thì sao có thể...
Lắc lắc cái đầu nhỏ đang nghĩ ngợi lung tung, cô đi đến quầy tiếp tân hỏi chuyện
'Xin chào' Hoan Hoan vui vẻ hỏi
'Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì?' cô nhân viên tiếp tân thân thiện đáp lời
'Tôi... Tôi muốn đến để... cho hỏi vị trí lao công có tuyển người không?'
Cô nhân viên kia sau khi nghe xong câu hỏi, gương mặt thân thiện liền không còn, nụ cười rạng rỡ lúc nãy cũng biến mất
Lại thêm 1 kẻ nghèo khiết đến đây vì muốn quấn lấy Phong tổng đây mà- cô ả nghĩ bụng, rồi nhếch lên nụ cười khẩy
'**Hiện giờ tôi cũng không biết, hay là cô đợi ở đây 1 chút, tôi sẽ hỏi cấp trên giúp cô'
'Vậy làm phiền rồi**'
Hoan Hoan ra ghế ở ngoài sảnh lớn ngây ngốc đợi, cô cũng không biết mình đã ngồi bao lâu, chỉ cảm thấy bây giờ rất đói
Cô cũng đến quầy tiếp tân hỏi vài lần nhưng đều nhận được câu trả lời 'cấp trên đang có việc' thì cô liền biết mình lúc đầu vốn chẳng có cơ hội vào đây làm việc dù với tư cách là nhân viên dọn vệ sinh
Hoan Hoan buồn bã bỏ lại hồ sơ rồi đi về
Ả nhân viên thấy cô bỏ cuộc trong lòng hả hê vô cùng, cô ả là thiên kim của giám đốc công ty vậy mà chỉ nhận được công việc tiếp tân này, người không có ai chống lưng như cô tất nhiên sẽ không được vào
'Không xin được việc lại bị chơi 1 vố, tưởng K là nơi nào?'
Cô bước ra khỏi tập đoàn luyến tiếc nhìn lại, tuy biết rằng sẽ xảy ra chuyện này nhưng vẫn cảm thấy rất buồn
'Nơi này nếu có thể được nhận vào thì tốt biết bao' Hoan Hoan cảm thán
Cô lẳng lặng rời đi, đâu biết có 1 ánh mắt cứ dán vào cô từ khi cô bước chân vào tập đoàn này
Lãnh Phong đứng ở trên tầng, quan sát tất cả
Lúc thấy cô, hắn không dám tin vào mắt mình
Vui mừng, xúc động thận chí giận dữ vì năm đó cô dám bỏ trốn
Hắn định xông đến bên cô thì đã bị người anh em của mình là Liễu Thanh tin ý phát hiện vấn đề cố ý ngăn lại
'Doạ người ta sợ đến nỗi bỏ trốn, bây giờ vẫn muốn chuyện đó xảy ra?'
Dương Hồng đi phía sau, thấy 2 người phía trước hành động kỳ lạ có chút không hiểu
'**Cả 2 đang nói cái gì vậy?'
'Phải làm cho con thỏ nhỏ kia dù có chạy cũng không chạy được thì mối lo của cậu mới được giải quyết**' Liễu Thanh nói thêm
Lãnh Phong lúc này mới bình tĩnh, đau lòng cắn răng nhìn người con gái mình chờ đợi suốt 5 năm buồn bã đi mất, sau đó môi hắn mếch lên đường cong tà mị
Cô bé à, em không trốn được tôi nữa đâu1