Doãn tý đúng là việc gì cũng giỏi, lại rất xinh đẹp
Đang lúc mở to đôi mắt tròn xoe thán phục thì Lanh Phong đến. Tất cả phụ nữ có mặt ở đây đều bị đổ gục trước vẻ nam tính, ai nấy đều định bụng chắc chắn chủ tịch sẽ mời mình khiêu vũ, liền sửa đưa tay vuốt vuốt tóc tỏ vẻ yếu ớt, yêu kiều. Không quan tâm, hắn đưa tay về phía cô
Hian Hoan nghiêng nghiêng cái đầu, khó hiểu
Chủ tịch... đây là đang có ý gì?
Những kẻ khác thấy vậy tức tối không thôi, đặc biệt là những người si tâm vọng tưởng lúc nãy
'Nhảy với tôi 1 bài'
Cái... cái gì? cô có nghe nhầm không? Chủ tịch mời cô nhảy ư?
Hoan Hoan có hơi e dè, ngó đông nhìn tây
Mấy vị tỷ tỷ xinh đẹp nhà giàu cau có này sẽ giết cô mất
Hơn nữa... hơn nữa...
'Chủ tịch... tôi... tôi không biết nhảy...'
Lãnh Phong không đợi cô để tay lên tay mình, hắn trực tiếp nắm đôi bàn tay bé nhỏ có hơi chai sạn kia đưa lên môi, hôn nhẹ. Rồi nắm tay cô đi đến giữa sân, bắt đầu điệu nhảy
Bạch Dạ Phi Long đã có bạn nhảy, bất quá đó là Lâm Doãn, tài sắc vẹn toàn bọn họ địch không nỗi
Nhưng bây giờ ngay cả chủ tịch Phong cũng bị kéo đi, mà người kéo ngài ấy đi lại là nhân viên quèn bưng trà rót nước, cục tức này sao có thể nuốt trôi đây?
Họ không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Hoan Hoan và vị chủ tịch lắm của nhiều tiền kia tay trong tay, thân thân mật mật
Hoan Hoan bị cái ôm dịu dàng rút cạn sức lực
Cả 2 tay hắn đều để lên eo cô, còn tay cô thì để lên khuôn ngực của hắn
Cô chỉ có thể lúng túng nhìn xuống chân khi tiếng nhạc vang lên
Lãnh Phong nhìn cô bối rối, có phần thích thú
Trông thật đáng yêu
'**Nhìn tôi, đừng căng thẳng'
'Nhưng... nhưng mà... chủ tịch, tôi... tôi... tôi không biết nhảy, nếu giẫm phải chân ngài... thì... thì...'
'Không sao, cứ bình tĩnh, tôi giúp em, nhìn tôi**'
Chỉ 1 câu nói của hắn mà đã xoa dịu cảm giác thấp thỏm lo âu của cô lúc này
Cô nghe theo lời, nhìn vào hắn
Ở cự ly gần, gương mặt kia thu hút cô mãnh liệt
Chân mày sắc như đao, đôi mắt có phần lạnh lùng nhưng khi nhìn cô lại dịu dàng nhu tình như nước. Sống mũi cao thẳng tắp, có khi cô còn nghĩ không biết có phải hắn là con lai hay không. Chẳng lẽ khi ở nước ngoài quá lâu thì sẽ có phần giống với dân bản xứ?1
Còn về môi thì...
Khi nhìn đến môi thì cô cúi mặt
Đơn giản vì cô nhớ đến cảnh tượng mình hôn hắn trong mơ, mặt có hơi nóng
Xấu hổ chết mất, súyt thì quên mình đã có những suy nghĩ đồi bại với chủ tịch
Ngài đối với mình tốt như vậy, vậy mà... mình...
Ai da, Hoan Hoan ơi là Hoan Hoan, bây giờ không phải lúc suy nghĩ vớ vẩn linh tinh, phải tập trung vào điệu nhảy
Lãnh Phong nhìn cô đỏ mặt, trong lòng đang nghĩ
Có lẽ cô đã bị vẻ đẹp nam tính của mình quyến rũ nên mới có biểu cảm như vậy. Môi hắn nhếch lên1
Xem ra kế hoạch hôm nay rất tốt, Liễu Thanh đúng là cứu tinh của hắn
Nhưng về phía Liễu Thanh lúc này, cậu ta không vui chút nào
Cả Lãnh Phong và Bạch Dạ Phi Long đều bị kéo đi, nên hiện giờ cậu ta phải làm con ma chết thay
Bao nhiêu nữ nhân trong buổi tiệc đều kéo đến phía cậu ta mà nài nỉ
Tất nhiên là cậu đều dùng công việc để từ chối không nhảy với ai
Nhưng... hết người này lại đến người kia, kéo đến như quân Nguyên, đúng là phiền chết mất
Bản nhạc kết thúc, Hoan Hoan cũng viện cớ mà đi nơi khác lánh nạn, Lãnh Phong không nỡ nhưng vẫn phải để cô đi
Còn về Lâm Doãn, cô thật sự muốn nôn ra máu
Cái tên Bạch Dạ Phi Long này, nhạc đã hết hắn vẫn không chịu buông tay cô
'Thư ký Lâm, cô quả là người yêu âm nhạc, nhạc đã dừng nhưng vẫn không chịu buông tôi ra, vậy thì chúng ta nhảy thêm 1 bài'
Cái tên khốn nạn! Rõ ràng hắn nắm chặt không buông, lại còn vừa ăn cắp vừa la làng. Cố gắng nói to để ai cũng nghe thấy
'**Bạch Dạ tiên sinh, tôi còn có việc phải hoàn thành...'
'Hôm nay là tiệc phải vui vẻ, công việc để sau đi**'
Cô chạy không thoát
Hôm đó, cô không nhớ mình nhảy với hắn bao nhiêu bài. Chỉ nhớ rằng, chân cô sắp gãy đến nơi rồi
Lần nào hắn cũng tìm cách ăn đậu hũ của cô, không sờ mông xoa eo thì cũng cố ý ép người vào ngực cô khiến chúng biến dạng
Điều khiến cô lo lắng hơn đó là, cô có cảm giác sau này hắn sẽ còn làm những chuyện khiến cô tức chết