Hoan Hoan có thói quen chỉnh báo thức
Không phải chứ, cô chỉ vừa mới thiếp đi thôi
Đã tới giờ làm rồi
Thân thể nhức mỏi vô cùng, hôm qua hắn đòi hỏi không biết đủ
Còn bảo đã cho cô cơ hội để chạy trốn, nhưng cô lại từ chối
Cầm thú!!!
Hoan Hoan gắng gượng vén chăn ngồi dậy, cô phải chuẩn bị đi làm nếu không sẽ muộn mất
Từ phía sau, 1 bàn tay to vòng qua eo ấn cô nằm xuống
'Còn sớm, em định đi đâu vậy?'
Lãnh Phong lười biếng lầm bầm, hắn cọ cọ vào cái lưng trắng của cô
Tay to siết chặt không buông
'Đừng đùa nữa, mau bỏ ra, tôi phải đi làm' Hoan Hoan kéo tay hắn ra
'Đi làm gì chứ, em cứ nghỉ ngơi đi, chẳng ai dám ý kiến đâu' Hắn nhíu mày, ôm ngày càng chặt
'Đừng có náo nữa!' Cô đánh nhẹ vào tay hắn
Tên này từ khi nào cứ như trẻ con, chẳng ra dáng chủ tịch gì cả
Tương tự hôm qua, hắn thượng trên người cô cười xấu xa
'Em vẫn còn đứng dậy được, là do hôm qua anh không tận lực rồi'
Lướt xuống cổ hôn nhẹ đủ khiến cô rùng mình
Hắn... chẳng lẽ lại định... tiếp tục sao?
Cô mệt lắm rồi, còn làm nữa... nơi đó sẽ hỏng mất
'Khoan... không được' Cô vỗ bộp bộp lên vai hắn, gương mặt như sắp khóc đến nơi
Lãnh Phong nằm xuống bên cạnh, lấy chăn phủ lên cơ thể cả 2
Vẫn không quên ôm hôn âu yếm
'Không thể trách anh được, đều do em bỏ đói anh quá lâu, tức nước thì vỡ bờ. Nên em phải có trách nhiệm giải quyết giúp anh~'
Hoan Hoan đỏ mặt, gương mặt hắn cách cô 1 khoảng rất gần
Thân thể cả 2 đang trần trụi, dính chặt vào nhau
Cô còn cảm nhận được thứ gì đó cưng cứng cứ chọc vào bụng của mình
Hắn không biết mệt hay sao????
'Giải... giải quyết?'
Lãnh Phong cưng chiều hôn lên trán cô, bàn tay to uốn dọc theo thân thể trắng noãn kia bóp nhẹ bờ mông to tròn. Sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ để lên vật sưng tấy kia
'An ủi tiểu Phong giúp anh~'
Vốn định thu tay về nhưng hắn áp chặt cơ thể vào khiến cô không tài nào làm được
'Ưm... anh... anh...'
Ghé sát vào tai cô, hắn thì thầm
'Em có thể từ chối, nhưng mà... giờ đây anh không kiểm soát được huynh đệ của mình, nếu nó làm chuyện gì tày đình hơn... anh cũng không dám đảm bảo a~'
Hoan Hoan căm phẫn nhìn hắn đang cười xấu xa, cái chăn che chắn cơ thể cả 2
Cô không thấy được vật đó, nhưng vẫn hình dung ra được
Xấu hổ chết mất
Nhưng nếu không nghe lời, rất có thể hắn sẽ...
Lãnh Phong nắm lấy tay cô thực hiện động tác lên xuống, giọng nói trở nên trầm xuống khác hẳn thường ngày
'Ngoan, bảo bối... làm theo anh'
Cô cắn nhẹ môi dưới, rúc đầu vào lồng ngực rắn rỏi của hắn, tay chuyển động
Liền nghe thấy phía trên đầu có tiếng thở ra thoả mãn
'Ưm... đúng vậy, em tiếp tục đi, thật ngoan'
Hơi thở dồn dập nóng hổi của hắn cứ hướng tai cô mà thổi
Vật kia không ngừng to lên, 1 lúc sau cô không thể nắm hết được
Hắn cho tay xuống nơi ngọt ngào kia thăm dò, Hoan Hoan oán trách ngẩng đầu
'Anh mau bỏ tay ra... ư~'
Nhưng hắn lại vờ như không nghe thấy, tiếp tục sờ soạn
Lúc sau nghịch ngợm cho 1 ngón tay vào
'Ưm... anh... tôi bảo... anh mau... bỏ.. ư... bỏ tay... raaa, có nghe... k... không~'
'Em hút chặt như vậy, anh không bỏ được. Mau tiếp tục việc của em đi'
Hắn xấu xa trả lời
Cô bị cuốn theo mạch cảm xúc, nghe theo xà xát dục vọng của hắn, yêu kiều rên rỉ
'Ưm... nga...'
Lãn Phong cho tay vào điên cuồng khuấy đảo, đến khi cô sắp đến cao trào liền xấu xa rút tay ra
Cô lần nữa xụi lơ, nơi đó thiếu ngón tay hắn trống trải vô cùng
Trong lòng có chút mất mát
Không để cô đợi lâu, hắn nâng chân thon ngang hông mình đẩy vật to lớn đó vào khiến cô choáng váng mặt mũi
'Ahhh... ưm.... anh... anh đã nói... không cho vào... tên lừa đảo này!'
'Anh nói như vậy bao giờ?'
'Lúc nãy... ân... nga ~'
Mỗi lần cô định lên tiếng hắn liền nhấp hông đẩy ** *** to lớn đó vào thật sâu
Lúc đầu đúng là mục đích của hắn chỉ muốn cô an ủi huynh đệ đang tràn đầy năng lượng kia của mình
Nhưng hơi thở ấm nóng và hương thơm tươi mát trên người cô cứ xông vào mũi hắn
Cứ như cô đang cố ý vậy
Không nhịn được, lại 1 lần nữa giữ lấy