'Nhìn cái gì mà nhìn, có tin tôi khiến cô không có chỗ đứng ở thành phố này hay không!!!'
'Vâng vâng sợ quá đi à, đừng làm vậy với tôi nha~'
Lăng Huệ mặt không cảm xúc ngoáy ngoáy tai, giọng nói không có vẻ gì tỏ ra sợ hãi như lời cô nói
Thật lòng cô cũng muốn xem thử cô ta khiến cô không có chỗ đứng như thế nào
Đây là nơi của Phong tổng, vậy mà vẫn còn có kẻ chán sống dám đứng trên địa bàn của ngài ấy mà la lối, còn muốn đuổi người giúp việc của ngài ấy... mà không đúng, là đuổi người giúp việc của phu nhân mới đúng
Cô ta nghĩ rằng bản thân mình là vợ ngài ấy chắc?
Thật là...
Lăng Huệ mỉm cười
'**Vị tiểu thư, lối ra ở hướng này cô vui lòng theo tôi'
'Chỉ là 1 con chó mà cũng dám chỉ dẫn tôi phải làm thế này thế kia sao, cô có biết tôi... a**!!!'
Lăng Huệ mặt không cảm xúc bước đến tát cô ta 1 phát đau điếng đến mức phải ngã xuống nền đất
Bộ váy màu đen cô ta dụng tâm chuẩn bị đã bị vấy bẩn, đang định gào lên thì Lăng Huệ lao đến như 1 cơn gió chặn cái miệng kia lại
'Cô tưởng nơi đây là nhà cô chắc muốn làm gì thì làm, tôi nói cho cô biết khôn hồn thì mau chóng ngậm miệng lại rồi cút, đây không phải là chỉ dẫn mà là ra lệnh. Nhân lúc tôi còn tử tế chưa gọi bảo vệ thì ngoan ngoãn đi, phiền vl ra'1
Lăng Huệ không nhịn được chửi bậy 1 câu rồi thả cô ta ra, bản thân mình thì đứng dậy lấy khăn lau tay rồi ném vào thùng rác
'À, nếu nói về chó thì Phong tổng rất thích chó săn, chúng cũng đang rất đói. Cô muốn xem thì cứ gào thoải mái'
Lăng Huệ đi khuất, cô ta vẫn ngồi trên nền đất cắn răng nghiến lợi
Trong phòng...
Hoan Hoan ngồi trên giường lau lau cái mũi, mỗi lần ngửi thấy mùi nồng nặc là cô lại không nhịn được
Trước đây cũng vì chuyện này mà bị đuổi việc, nào là coi thường khách hàng, tỏ thái độ,...
Thật đáng thương, đâu phải lỗi của cô
Lãnh Phong chỉ thấy được cái lưng nên không biết thỏ nhỏ đang nghĩ gì, tâm trạng liền bất an
Có khi nào cô nghĩ hắn lăng nhăng với phụ nữ sẽ bỏ mặt hắn không lo?
Như vậy thì công sức vài tháng trời của hắn đổ sông đổ biển mất
Công ty A gì đó đột nhiên đang yên đang lành lại đưa đến phiền phức
Nếu như cô vì chuyện này mà trở mặt thì hắn sẽ nghiền cả công ty đó thành cát mất
'Hoan Hoan...' Hắn thủ thỉ cứ như đứa trẻ làm vỡ bình hoa quý của mẹ, đang cầu xin sự tha thứ
Cô quay sang, vì hắt hơi quá nhiều nên mắt và mũi đều đỏ cả lên
Lãnh Phong đờ người
Cô khóc sao?
Chẳng lẽ đang ghen?
Lợi dụng thời cơ, hắn đi đến nắm chặt 2 bả vai cô nghiêm túc nói
'**Anh và cô ta không có quan hệ gì cả, hôm đó hẹn riêng chỉ là muốn hỏi về sở thích của con gái để sau này...'
'HẮT XÌ**!!!'
Chưa kịp hết câu thì trên mặt hắn đã dính thứ gì đó do cô tạo ra1
Hoan Hoan cuống lên, đứng dậy tìm khăn giấy lau mặt cho hắn
'Ách, tôi không có cố ý nha, chỉ là mũi tôi rất ngứa, để tôi lau cho anh'
Xấu hổ chết đi được
Lau xong cô ngượng ngùng quay sang nơi khác
Thì ra chuyện là như vậy, hắn còn tưởng cô ghen tuông hiểu lầm. Trong lòng có chút mất mát
Cả 2 người đều im lặng, không khí trở nên kỳ dị
Cô đành phá tan bầu không khí ngộp ngạt này
'**Khi lành hẳn... tôi muốn được đi làm'
'Em thích gì, có sở trường gì, cần anh giới thiệu vài nơi không**?'
Hắn đã tự hứa sẽ ủng hộ, dù cô có làm gì đi nữa hắn cũng sẽ âm thầm bảo vệ đến cùng
Hoan Hoan lắc lắc đầu
'Tôi muốn làm ở K'
Nơi đó đãi ngộ rất tốt, lại có Doãn tỷ luôn chỉ dạy cô nhiều thứ, tạm thời vẫn nên ở đó học tập
Cô cũng đã có dự tính sau này
Hắn xoa đầu cô
'Được, làm bất cứ điều gì mà em muốn'
Yêu nghiệt!
Lại cười đến khuynh thành như vậy khiến tim cô lỡ nhịp
Hoan Hoan không nhịn được nuốt nước bọt, ngây ngốc nhìn hắn