'Diệp Tử, trán cô sao lại sưng to như vậy?'
Lăng Huệ hỏi
Cô ta cười thầm, hỏi đúng vấn đề rồi đấy
'Phong tổng, lúc nãy... tôi đến đây đưa điểm tâm, khi bước vào thì đột nhiên cô Hoan Hoan túm lấy tôi, sau đó... sau đó đập tôi vào tường, tôi ngất đi... khi tỉnh lại thì đã thấy ngài ở đây rồi'
'Sao tôi lại ăn mặc như thế này?' Đã diễn thì phải diễn cho trót
Để chân thật hơn, cô ta đã tự va vào tường cho nên mới có vết thương như thế
'Tôi rất hoảng loạn không biết nên làm gì, dù sao cô ấy cũng là khách quý cho nên... tôi không dám kháng cự...' cô ta khóc đến đáng thương
Nhưng Lăng Huệ nhìn vào chỉ cảm thấy cả 1 bầu trời giả tạo
Chị Hoan Hoan muốn rời khỏi đây là điều có thể tin, nhưng chị ấy đập cô ta vào tường ư?
Cho tôi xin đi, cô không làm vậy với chị ấy tôi đã đốt pháo ăn mừng rồi, còn dám đặt điều vu khống
'Dạo gần đây chính cô cố ý tiếp cận chị Hoan Hoan, còn dám bôi nhọ người ta sao?'
Diệp Tử bi ai tiến về phía Lãnh Phong nắm lấy ống quần hắn
'Phong tổng, tôi xin thề những điều tôi nói đều là sự thật...'
Lãnh Phong thẳng chân mà đá
Xem ra cô ta không chịu thành thật, có hỏi cũng chỉ phí thời gian
Hắn lấy điện thoại giọng nói lạnh đến đáng sợ
'Dương Hồng, tôi có việc cần nhờ'
Khi Dương Hồng đến nhìn cảnh tượng trước mắt mà ngơ ngác
Đang hát kịch sao, đoạn nào vậy?
Tên này là người của Hắc bang, Phong tổng đang muốn anh ta dùng hình tra khảo sao?
Nhưng cô ả cũng đã liệu được chuyện này rồi, dù sao cũng không tránh khỏi
Thiệt thòi trước mắt sẽ là bàn đạp để bay cao sau này, phải nhịn
Lãnh Phong đứng đó, Lăng Huệ mau chóng kể cho Dương Hồng nghe tình hình
Anh ta đi đến chỗ Diệp Tử tìm kiếm điện thoại rồi xem nhật ký
Muốn xem thử cô liên lạc với ai gần đây?
Nhưng thật đáng tiếc, cuộc gọi của Lương Sa lúc nãy đã bị cô ta xoá từ lâu rồi. Dù điều tra được là hắn chở con tiện nhân kia đi thì cô vẫn trong sạch, còn là người bị hại
Bảo vệ nhanh chóng chạy đến báo, xem ra mọi chuyện đều nằm trong tầm dự đoán của Diệp Tử
Dương Hồng là người dày dặn, đối với cục diện này hoàn toàn biết rõ chuyện gì xảy ra. Tuy đối bình thường não rỗng tuếch, nhưng từ khi bước vào đến lúc nhìn điện thoại mắt chưa từng rời khỏi người Diệp Tử dù chỉ 1 giây
Có thể nhanh chóng phát hiện tia cười của ả
Nghĩ tôi là kẻ ngốc sao? Dương Hồng cười châm biếm
'Cuộc gọi đến... Lương Sa, thời gian gọi... là vào... 15 phút trước. Sao lại xoá cuộc gọi này vậy, sợ quá tải? Không, nếu sợ quá tải sao không xoá cả nhật ký cuộc gọi? trừ khi có gì mờ ám'
Cô ta sợ đến bủn rủn tay chân, sao anh ta biết được chứ, cô đã xoá rồi mà
'Khôi phục dữ liệu điện thoại cái này cô cũng không biết sao? lúc này ném luôn chiếc điện thoại này là được rồi' Dương Hồng hờ hững nhún vai
Cô cũng muốn ném nhưng trong phòng này ngay cả con kiến cũng không vào được sao có thể làm vậy chứ?
Sai 1 ly đi 1 dặm
Dương Hồng đến bên cạnh ngồi xuống an ủi
'Dù cô có nuốt cả sim điện thoại thì lão tử đây cũng sẽ khiến cô nôn ra thôi'
Cậu ta nhìn về phía Lãnh Phong đắc ý
'Tôi vừa giúp cậu việc lớn đó, nhớ trả thù lao. Quán bar Ảo Vọng, định vị mà tôi dò được của tên Lương Sa đó. Mau đến...'
Chưa nói hết câu, Lãnh Phong liền như 1 cơn gió lao đi mất
Con mẹ nó, lão tử đây còn chưa nói xong. Đúng là trọng sắc khinh bạn!!!
'Đưa cô ta xuống phòng tra khảo, tôi có chuyện cần hỏi... à không, phải là rất nhiều chuyện cần hỏi mới đúng'
Dương Hồng liếm môi, ra lệnh cho tên bảo vệ
'Đã lâu lắm rồi chưa được tra khảo, nên tôi đã nghĩ ra vài cách tra khảo rất mới mẻ. Bây giờ có thể áp dụng rồi'
Chưa kịp đi đã bị Lăng Huệ níu lại
Cũng đúng, để 1 cô gái chỉ mới mười mấy tuổi nghe được những lời này chắc là đáng sợ lắm, phải trấn an vài câu
Lăng Huệ cắn cắn môi rồi dũng cảm nói
'**Tôi... thật ra... tôi...'
'Đừng sợ, nếu không làm gì sai thì tôi sẽ không đối với cô như vậy đâu**'
'Không!!!' Lăng Huệ lắc đầu
'Hả?'
'Tôi cũng nhân lúc rãnh rỗi nghĩ ra vài cách tra tấn, có thể anh sẽ cần dùng đến!'1
Nhỏ này... có phải con gái không đây?