Nhẹ nhàng, âu yếm
Hoan Hoan nhìn vào mắt hắn, chỉ thấy ánh mắt kia nhìn cô giống như nhìn người yêu chứ không phải ánh mắt ông chủ nhìn nhân viên chút nào
Thời gian cứ trôi qua, hắn vẫn giữ tư thế đó
Chẳng lẽ không mỏi sao?
Hoan Hoan co rúm người lại, cô sắp bị ánh mắt nhu tình của chủ tịch dìm chết rồi
'Chủ tịch... hay là chúng ta... đi nấu mỳ... ngài thấy... sao...'
'Tay bị như vậy em còn muốn nấu?'
Cô không biết quý trọng bản thân như vậy, ra nông nỗi này còn muốn nấu mỳ
Hắn thở dài
'Sau này những việc như nấu nướng để anh là được rồi, em không cần làm đâu. Em bị thương, anh sẽ lo lắng'
Cô đang nghe nhầm sao? Chủ tịch nói những lời này là có ý gì
Cô không dám suy nghĩ nữa, liền giả ngốc
'**Chủ... chủ tịch, tôi không hiểu ngài đang nói gì...'
'Anh yêu em**'
Hắn cứ nhẹ tênh mà nói ra, còn trong lòng cô bây giờ chẳng khác gì con thuyền nhỏ đang lênh đênh ngoài biển, gặp phải sóng to kèm thêm bão lớn
Thật sự không dám tin vào những gì đã và đang nghe được
Ai nói cho cô đây là giấc mơ đi!!!
'Chủ tịch... ngài đừng đùa nữa... không vui đâu... tôi... tôi phải... ưm ~'
Lãnh Phong cúi xuống chặn cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu kia
Cô thì vẫn vậy, đờ người ra
Vài giây sau, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô
'Anh không đùa với em'
Chủ tịch... vừa nãy... ngài ấy hôn mình ư?
Cô vẫn còn đang rất sốc
Tình hình ngày càng nghiêm trọng rồi, cô muốn tìm cách thoát, lại nghe hắn nói
'Anh vốn chỉ muốn nhìn thấy em vui vẻ, hạnh phúc nhưng khi nãy thấy em bị thương anh biết rằng chỉ nhìn thôi thì không thể bảo vệ em được, anh muốn ở bên cạnh che chở em, anh không nói đùa, em cũng không nằm mơ, anh...'
'Chủ tịch... tôi nhớ mình còn có việc quan trọng cần xử lý, nên là...'
Hoan Hoan xoay người muốn rời khỏi giường, Lãnh Phong nhíu mày ôm cô trở lại
Triền miên hôn
Hoan Hoan hít vào 1 hơi chỉ ngửi thấy mùi hương của hắn, liền dùng tay đẩy vai hắn ra, nhưng Lãnh Phong quá khoẻ, cô không khiến hắn lay động được
Hắn mút cánh môi mềm ngọt như kẹo, tay giữ lấy cổ và eo khiến cô không di chuyển được
Hoan Hoan cứ lắc lắc thân thể mãi, miệng biểu tình phát ra âm thanh kháng nghị đầy quyến rũ nhưng cô lại không biết điều đó
Cả người đông cứng lại, ngay cả thở cũng như muốn ngừng lại
Không thể cứ thế này mãi được
1 lúc sau, hắn ngưng động tác
Cô hổn hển thì thào
'**Dừng... dừng lại... đừng... đừng như vậy'
'Đừng từ chối anh được không**?'
Cô nghe tiếng nói, cố gắng nhìn vào hắn định bụng sẽ cầu xin hắn nhưng chỉ thấy gương mặt hắn rất thống khổ, giọng nói nỉ non khiến cô không kiềm chế được
Hắn lại cúi xuống chiếm lấy đôi môi cô
Lần này ôn nhu hơn rất nhiều, không còn chiếm đoạt như nụ hôn lúc nãy
Nhẹ nhàng dùng lưỡi mút lấy môi cô
Bàn tay hắn ở cổ và eo cô cũng nhẹ nhàng mơn trớn kích thích ham muốn sâu bên trong cô
Hoan Hoan bị sự nhu tình của người trước mặt che mờ
Đôi tay nhỏ bất giác vòng qua cổ hắn rồi đáp lại
Hắn thấy cô như vậy, trong lòng nổi lên ngọn lửa nhưng cố gắng kiềm chế dục vọng
Hắn không muốn cô chịu tổn thương, nên đành phải chịu khó 1 phen
Môi cô hé mở, hắn chậm rãi đưa lưỡi vào. Thấy cô không phản đối liền nhẹ nhàng khoấy đảo khoang miệng cô
Hoan Hoan nhắm chặt 2 mắt, cảm giác vừa xấu hổ vừa thoải mái khiến cô ngại ngùng không dám đối mặt
Hắn buông miệng cô ra, lướt lên tai mút nhẹ vành tai non mềm
'Ngoan, thả lỏng, làm theo anh đi'
Rồi lại trở về miệng cô, đưa lưỡi vào
Hoan Hoan nghe lời, cái lưỡi học theo. Cái lưỡi cuống lấy lưỡi hắn triền miên không ngừng
Âm thanh phát ra xấu hổ vô cùng, nhưng cũng cực kỳ kích thích
Lúc cô muốn mút lấy môi hắn, Lãnh Phong lại xấu xa ngẩng đầu
Đôi môi gợi lên nụ cười tà mị, hắn liếm đôi môi ướt át của mình rồi chậm rãi cất giọng
'Ngoan lắm, bảo bối~'
Rồi lại lần nữa ngậm chặt môi cô
Lần này vẫn dịu dàng nhưng nhịp điệu lại nhanh hơn rất nhiều
Hắn luồng tay vào áo cô nắm lấy 1 bên đẫy đà, xem nơi đó như bột làm bánh tùy ý nhào nặn
Cô phản ứng rụt người lại nhưng lưỡi vẫn không ngừng nhiệm vụ
Trong miệng phát ra âm thanh khiến hắn trở nên rạo rực