CHƯƠNG 141: TÔ LINH NGỌC
Trần Dật Thần vừa vào, liền thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người trong võ quán.
Tô Hạo Nhiên nhíu mày, thấy dáng vẻ Trần Dật Thần buông thả, giống như không phải là võ giả, còn trẻ như vậy, người như vậy, sao có thể quen Kim Lục An?
“Người bạn trẻ quen Kim Lục An sao?” Tô Hạo Nhiên hỏi, tuy nghi ngờ, nhưng Tô Hạo Nhiên cũng không muốn mất cấp bậc lễ nghĩa.
Trần Dật Thần lắc lắc đầu, nói: “Còn chưa quen.”
“Vậy cậu tìm Kim Lục An làm gì?” Tô Hạo Nhiên nhíu mày nói.
“Đánh nhau.” Trần Dật Thần mỉm cười, nói.
Tô Hạo Nhiên tối mặt lại, tìm Kim Lục An đánh nhau? Cậu ta chán sống quá lâu rồi đi.
“Ha ha”
Tô Linh Ngọc lại không nhịn được cười lên tiếng, cười run hết cả người lên.
“Người anh em này, cậu biết Kim Lục An là ai không?” Triệu Đông sầm mặt nói, ông ta hoài nghi Trần Dật Thần tới quấy rối, ngay cả võ giả cũng không phải, vậy mà muốn tìm Kim Lục An đánh nhau, chỉ sợ một ngón tay của Kim Lục An, đều có thể đâm chết Trần Dật Thần.
“Biết.” Trần Dật Thần cười cười.
“Cậu biết mới lạ đó!” Triệu Đông liếc Trần Dật Thần một cái, tức giận nói: “Người anh em, nói thật cho cậu biết, Kim Lục An cũng không phải người cậu có thể chọc, nếu cậu quen biết, nhanh rời khỏi võ quán của chúng tôi, đừng cho chúng tôi thêm phiền.”
“Tôi thật sự đến tìm Kim Lục An đánh nhau.” Trần Dật Thần không kiềm được cười khổ, sao nói thật mà không ai tin đâu.
“Đánh nhau? Không bằng nói đi chịu chết.” Triệu Đông hừ lạnh một tiếng.
“Uy, ông chú, ông là võ giả sao?” Lúc này, Tô Linh Ngọc đột nhiên cười hì hì nói.
Ông chú? Trần Dật Thần sờ sờ mũi, không biết nói gì, mình già như vậy sao?
“Linh Ngọc!” Tô Hạo Nhiên không hài lòng trừng Tô Linh Ngọc một cái, con bé này thật sự là ngày càng không biết ăn nói, chuyện của võ giả, có thể tùy tiện nói với người thường sao?
Tô Linh Ngọc thè lưỡi, làm cái mặt quỷ với Trần Dật Thần.
“Cậu có thù oán gì với Kim Lục An?” Tô Hạo Nhiên hỏi, ông ta có thể nhìn ra được đến Trần Dật Thần không phải làm chuyện vô ích, nhưng ông ta không rõ, Trần Dật Thần cũng không phải là võ giả, sao cậu ta gặp được Kim Lục An.
“Là có chút thù hận.”
“Không thể không báo?” Tô Hạo Nhiên nhíu mày.
“Không thể không báo!” Trần Dật Thần nói chắc nịch.
Tô Hạo Nhiên thở dài, nói: “Anh bạn trẻ, nghe tôi khuyên một câu, nhanh rời khỏi võ quán của chúng tôi, Kim Lục An, không phải cậu có thể chọc được.”
“Không thử sao biết không thể chọc được.” Trần Dật Thần cười nói, lời nói của Tô Hạo Nhiên, tự nhiên là vì tốt cho Dật Thần, nhưng Tô Hạo Nhiên quá coi thường anh.
Tô Hạo Nhiên nhíu mày, lập tức không hài lòng với Trần Dật Thần, chính mình đều nói rõ ràng như vậy, Trần Dật Thần như thế nào còn nghe không vào đâu.
“Một khi đã như vậy, tùy cậu thôi.” Tô Hạo Nhiên lạnh lùng nói, Trần Dật Thần chính mình muốn chết, ông ta cũng không thể cản.
“Được rồi.” Trần Dật Thần cười cười, đi qua một bên.
Mà đám người Triệu Đông, Phùng Viễn bắt đầu làm nóng người, chuẩn bị cho trận đấu sắp tới.
Không ai tiếp đón Trần Dật Thần, Trần Dật Thần thanh nhàn, bắt đầu đánh giá vật dụng trong võ quán, dụng cụ tu luyện của võ quán Hạo Nhiên chuẩn bị rất hoàn thiện.
Cọc luyện công, bao cát, đệm nâng tạ…vân vân, cái gì cần có đều có.
Lúc này ánh mắt Trần Dật Thần dừng lại ở bao cát giữa võ quán, nói là bao cát, nhưng rõ ràng đã muốn vượt qua phạm trù của bao cát.
Bởi vì trong bao cát không phải cát, mà là bột sắt.
Đúng vậy, bột sắt.
Bao cát cao gần hai thước, to như thùng nước, chứa đầy bột sắt.
Chỉ treo ở nơi đó, liền cho người ta cảm giác nặng ngàn cân.
Bao cát bình thường bên cạnh đa số, đều nặng là mười kg, hai mươi kg, ba mươi kg, những bao cát bình thường đó, là để cho đệ tử ngoại quán tu luyện.
Còn có một số bao cát năm mươi kg, tám mươi kg, là cho võ giả tu luyện.
Mà Trần Dật Thần nhìn bao cát bột sắt trước mắt, nhìn qua cũng nặng tầm năm trăm kg, minh kính võ giả bình thường, đừng nói lấy nó để luyện tập, làm nó di chuyển cũng khó.
“Uy, ông chú, ông xem cái gì vậy?” Lúc này, một giọng nói giòn giã vang lên từ phía sau, không cần quay đầu lại, Trần Dật Thần đều biết là cô gái lanh chanh vừa rồi.
“Xem bao cát.” Trần Dật Thần thản nhiên nói, loại bao cát bột sắt này, võ quán của Trần gia cũng có, nhưng bao cát bột sắt của Trần gia, nặng hơn cái trước mắt, nặng tới một ngàn kg.
Tô Linh Ngọc không nói gì, trợn mắt xem thường, nói: “Tôi đương nhiên biết chú đang nhìn bao cát.”
“Biết cô còn hỏi?” Trần Dật Thần cười cười, nói.
Tô Linh Ngọc cắn cắn răng, nói: “Uy, ông chú, ông ăn nói thế nào vậy?”
“Làm sao vậy?” Trần Dật Thần ngạc nhiên.
“Không có gì!” Tô Linh Ngọc tức giận đến dậm chân, người này, giống như kẻ ngốc.
“A.” Trần Dật Thần lên tiếng, lại nhìn về phía bao cát bột sắt.
Thấy Trần Dật Thần không phản ứng với mình, Tô Linh Ngọc lập tức bực bội, bao cát cà tàn đó có gì đẹp, đẹp bằng cô ta sao?
Không được, phải trêu chọc tên ngốc này! Tô Linh Ngọc còn giận, cảm thấy mình nên phạt sự vô lễ của Trần Dật Thần.
“Ông chú, chú có muốn thử xúc cảm của bao cát này không?” Tô Linh Ngọc mắt láo lia, đột nhiên nói.
“Ừ? Thử như thế nào?” Trần Dật Thần nhìn chằm chằm mắt của Tô Linh Ngọc, đùa cợt cười nói.
Bị Trần Dật Thần nhìn chằm chằm, không biết tại sao, Tô Linh Ngọc đột nhiên có chút chột dạ, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Nên dùng nắm đấm thử a, ông chú, chú giống như đánh bao cát bình thường, toàn lực đánh một quyền, đánh bao cát bột sắt này, có thể thử ra xúc cảm của bao cát bột sắt này.”
“Phải không?” Cười cợt trong mắt Trần Dật Thần càng sâu, cô gái này, vậy mà muốn đùa giỡn mình, xem mình xấu hổ. Phải biết rằng, đây bao cát bột sắt nặng năm trăm kg, người thường toàn lực đánh một quyền, ít nhất cổ tay cũng sẽ bị trẹo, nặng một chút thì có thể gãy tay.
Dù sao thì bao cát này chứa là bột sắt, dùng tay không đánh bột sắt một quyền, liền giống như tay không đánh vào sắt thép, người thường đánh sắt thép, có thể không đau sao?
“Đúng vậy.” Tô Linh Ngọc nghiêm nghị nói.
“Được rồi, tôi thử xem.” Trần Dật Thần cười cười, nói.
“Hì hì, ông chú cố lên.” Tô Linh Ngọc cười hì hì, mắt đẹp lộ ra sự vui sướng, không có gì bất ngờ xảy ra, một quyền của Trần Dật Thần đánh ra, sẽ đau đến trực tiếp gào khóc, thậm chí làm cổ tay mình bị thương cũng không chừng. Đến lúc đó, Trần Dật Thần nếu cầu cô đưa anh ta đi bệnh viện, chính mình nhất định phải cự tuyệt, làm cho người này xấu mặt.
Trần Dật Thần đi tới trước bao cát bột sắt, nhìn thoáng qua nắm tay của mình, chuẩn bị ra quyền.
“Từ từ!”
Thấy Trần Dật Thần đứng ra quyền, Tô Linh Ngọc vội vàng kêu lên bảo dừng lại.
Trần Dật Thần nghi ngờ nhìn Tô Linh Ngọc một cái, cô bé này, lại làm sao vậy.
“Ông chú, động tác của chú không tiêu chuẩn.”
Tô Linh Ngọc đi lên, ‘ có lòng tốt ’ giúp Trần Dật Thần sửa đúng động tác: “Ông chú, đánh bao cát là dựa vào phần eo phát lực, cho nên trước hết chú phải đứng tấn cho vững, phần eo mới có thể phát lực, chú trực tiếp đứng đánh như vậy, không có lực.”