Không thể chấp nhận, vậy thì phải nghĩ cách để xử lý.
Cho nên tự nhiên có chuyến hành trình đến Thương Châu của Trần Anh Nhu!
Thay vì nói Trần Anh Nhu tự mình chạy tới gây chuyện với Trần Dật Thần, không bằng nói, là đại thủ của nhà họ Trần, đẩy cô ta đến gây chuyện với Trần Dật Thần!
Trần Anh Nhu và Trần Nghĩa bị hai vệ sĩ lôi như chó chết ra ngoài.
Hạ Nhược Y sớm đã mất đi ý thức, Hạ Trấn Quốc và Lâm Như Tuệ cũng bị dư âm trong lúc Trần Dật Thần và Trần Nghĩa giao thủ làm cho ngất đi.
Thấy Hạ Nhược Y hai tay máu thịt mơ hồ, Trần Dật Thần chỉ cảm thấy trái tim đau nhói, anh không thể tưởng tượng, khi dao găm của Trần Anh Nhu châm xuyên vào mu bàn tay của Hạ Nhược Y, sẽ mang đến sự đau đớn thấu tim như nào cho Hạ Nhược Y.
Nhà họ Trần!
Đều là nhà họ Trần!
Nếu như không có nhà họ Trần, căn bản sẽ không xảy ra tất cả mọi chuyện như ngày hôm nay.
Hít sâu một hơi, Trần Dật Thần đè nén lửa giận trong lồng ngực, nợ của anh với nhà họ Trần, sớm muộn gì cũng phải tính rõ, việc khẩn cấp trước mắt vẫn là mau chóng đưa Hạ Nhược Y đến bệnh viện, nếu như chậm trễ, hai cái tay này của Hạ Nhược Y sợ rằng sẽ bị phế.
Sau khi gọi điện cho Thẩm Kình Thiên.
Không đến năm phút, trước cửa nhà họ Hạ liền xuất hiện hai chiếc Rolls Royce, Thẩm Kình Thiên dẫn bác sĩ tư nhân của mình chạy đến.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt là một mớ hỗn độn.
Thẩm Kình Thiên đồng tử co rút, bỗng kinh ngạc thất sắc: “Cậu Trần, chuyện gì đã xảy ra? Ai làm?”
“Nhà họ Trần!”
Trần Dật Thần trầm giọng mở miệng.
Đáy lòng Thẩm Kình Thiên rung lên, có điều lại không có lộ rõ điều gì, ngược lại vội vàng nói xin lỗi: “Cậu Trần, là tôi sơ xuất, không làm tốt công tác bảo vệ…”
“Thẩm tổng, chuyện này không có liên quan gì đến anh.” Trần Dật Thần khẽ lắc đầu, Trần Anh Nhu tìm Hạ Nhược Y gây chuyện, đừng nói Thẩm Kình Thiên không nhìn thấy, dù nhìn thấy, Thẩm Kình Thiên cũng không nhất định dám cản.
“Trước tiên để bác sĩ băng bó cho Nhược Y.” Trần Dật Thần thở dài.
Khi bác sĩ riêng của Thẩm Kình Thiên băng bó cho Hạ Nhược Y, một bên khác, Trần Anh Nhu cũng được đưa đến bệnh viện.
So với Hạ Nhược Y, vết thương của cô ta hiển nhiên càng nặng hơn, mặt bị Trần Dật Thần giẫm hủy dung không nói, xương bàn tay cũng bị Trần Dật Thần nghiền nát, còn cả đan điền, cũng bị Trần Dật Thần hoàn toàn phế đi.
Bệnh viện bên phía Thương Châu căn bản không có cách gì với thương thế của Trần Anh Nhu, sau khi xử lý một cách đơn giản, Trần Anh Nhu liền được máy bay tư nhân của nhà họ Trần đón về bệnh viện tư nhân của nhà họ Trần ở Yến Kinh.
Rất nhanh, tin tức Trần Anh Nhu bị phế, liền truyền khắp nhà họ Trần.
Nhưng nghĩ thôi cũng biết, tin tức này, sẽ gây ra chấn động như thế nào ở nhà họ Trần.
Hôm đó, anh cả của Trần Anh Nhu – Trần Anh Tài liền dẫn Thanh Long Vệ từ quân khu Bắc Cương chạy về.
Hơn 600 người khác của dòng chi nhà họ Trần, cũng trong nửa ngày ngắn ngủi, tụ tập ở Hương Sơn của Yến Kinh.
Dòng chi của nhà họ Trần, mây đen bao phủ!
Ai cũng không ngờ, đưa con riêng của nhà họ Trần ở Thương Châu xa xôi đó sẽ làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như thế.
Trực tiếp phế đi Trần Anh Nhu!
Thật sự quá động trời rồi!
Mọi người của nhà họ Trần nghĩ nổ não cũng nghĩ không ra, Trần Dật Thần lấy đâu ra dũng khí làm ra loại chuyện như này.
Phải biết, ba của Trần Anh Nhu, chính là Hóa Kình hậu kỳ!
Vào thời đại Tông Sư võ đạo chưa ra đời, Hóa Kình hậu kỳ chính là chiến lực đỉnh phong đương thời!
Không có ai dám không nể mặt Hóa Kình hậu kỳ!
Nhưng Trần Dật Thần, lại cứ làm như thế.
Mọi ánh mắt đều tập trung ở trên Hương Sơn
Quyết định mà Trần Bá Dung đưa ra, trực tiếp quyết định sống chết của Trần Dật Thần, đồng thời cũng ảnh hưởng, cục diện của nhà họ Trần…
Hai ngày sau, Hạ Nhược Y từ từ tỉnh lại.
Gương mặt đầu tiên đập vào tầm mắt chính là Lâm Như Tuệ.
“Nhược Y, con tỉnh rồi?!”
Thấy Hạ Nhược Y tỉnh lại, trên mặt Lâm Như Tuệ bỗng xuất hiện tia vui mừng.
“Mẹ, Trần Dật Thần đâu?” Hạ Nhược Y có hơi suy nhược hỏi, hôm đó sau khi bị Trần Anh Nhu đâm xuyên vào tay, cô liền đau đớn mất đi ý thức, chuyện sau đó, cô hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng gì.
Vừa nghe thấy ba chữ Trần Dật Thần, sắc mặt của Lâm Như Tuệ bỗng thay đổi, trở nên vô cùng âm trầm.
“Con hỏi tên phế vật đó làm gì? Con còn chê mình bị thương chưa đủ sao?”
Trong ngữ khí của Lâm Như Tuệ, tràn ngập chán ghét và hận ý, theo bà ta thấy, lần này một nhà ba người bọn họ bị thương căn bản chính là họa vô đơn chí, nếu như không có Trần Dật Thần, ba người bọn họ căn bản không cần chịu loại hành hạ và sỉ nhục đó.
“Mẹ, chuyện lần này, không trách Trần Dật Thần…”
“Còn không trách Trần Dật Thần?!” Giọng Lâm Như Tuệ càng trở nên chói tai.
“Hạ Nhược Y, con không có mắt hay tai bị điếc rồi? Tiện nhân hôm đó xông vào, chỉ đích danh nói muốn tìm tên phế vật đó!”
“Con còn nói không trách cậu ta?!”
“Có phải muốn mẹ với ba con tức chết không, con sẽ trách tên phế vật đó?!”
“Mẹ…” Môi của Hạ Nhược Y mấp máy, nhưng lời đến cửa miệng, lại bị cô nuốt lại, quả thật, Trần An Nhu nhằm vào Trần Dật Thần, Lâm Như Tuệ và Hạ Trấn Quốc, còn cả cô, đều bị Trần Dật Thần liên lụy.
Lúc này, Trần Dật Thần xách đồ ăn sáng bước vào phòng bệnh.
“Tỉnh rồi?” Thấy Hạ Nhược Y đã tỉnh, khóe miệng của Trần Dật Thần cong lên lộ ra ý cười miễn cưỡng.
“Ừm.” Hạ Nhược Y khẽ gật đầu.
“Tỉnh rồi thì ăn sáng đi, em cũng hai ngày chưa có ăn thứ gì rồi.”
Nói rồi, Trần Dật Thần liền để đồ ăn sáng đã chuẩn bị lên bàn, nhưng Lâm Như Tuệ bỗng đứng dậy, trực tiếng hất bay túi đồ ăn sáng, cháo và bánh bao rơi hết ra đất.
“Ai cho tên phế vật cậu vào đây, cậu còn chê hại Nhược Y chưa đủ thảm sao!” Lâm Như Tuệ mặt mày tức giận, chỉ vào mũi của Trần Dật Thần mà mắng to, hoàn toàn không có ý giữ chút mặt mũi cho Trần Dật Thần.
“Mẹ, con đã nói không trách Trần Dật Thần rồi mà.” Hạ Nhược Y khẩn trương nói.
“Im miệng!” Lâm Bách quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn Hạ Nhược Y.
Sau đó, bà ta đưa mắt sang Trần Dật Thần: “Phế vật, chuyện này, cậu bắt buộc phải cho tôi một lời giải thích, ả tiện nhân hôm đó, cô ta rốt cuộc là ai? Cô ta tại sao muốn tìm cậu gây phiền phức?”
“Cô ta tên Trần Anh Nhu.” Khựng lại một chút, Trần Dật Thần lại nói: “Cô ta tìm con gây phiền phức là vì có thù với con.”
“Thù gì?” Lâm Như Tuệ ép người.
Trần Dật Thần nhíu mày: “Mẹ, thù oán giữa con và cô ta, nhất thời căn bản không nói rõ được, ngày sau có cơ hội, con sẽ giải thích với mẹ.”
“Không được! Cậu hôm nay bắt buộc phải nói rõ cho tôi!”
“Cậu nếu như không nói rõ, cậu hôm nay đến ủy ban nhân dân, ly hôn với Nhược Y, đừng hòng có ngày sau!” Lâm Như Tuệ vẫn không chịu tha, Trần Anh Nhu lần này đã để lại ám ảnh trong lòng bà ta, bà ta bắt buộc phải biết lai lịch của Trần Anh Nhu, nếu không bà ta ngủ cũng sẽ không yên giấc.
“Mẹ, mẹ đừng hỏi có được không!”
Hạ Nhược Y có hơi mất kiên nhẫn quát lên.
“Cái gì mà bảo mẹ đừng hỏi!?” Lâm Như Tuệ bỗng tức giận.
“Con biết tên phế vật này cậu ta rốt cuộc đã giấu con bao nhiêu chuyện không?”
“Giấu em lén lút ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác cũng thôi đi, còn kết thù với người khác!”
“Hiện nay kẻ thù cũng tìm đến cửa rồi, muốn mạng của mẹ con chúng ta, con có thể không hỏi sao?!”
“Mẹ nếu không hỏi rõ ràng, hôm nào đó mẹ chết thế nào mẹ cũng không biết!”
Lâm Như Tuệ tức tối nói.