Mục lục
Đỉnh cấp rể quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 446: THIÊN HOANG GIỚI


“Không có.” Trần Dật Thần khẽ lắc đầu.


“Ông cảm thấy chiếc dương cầm đó có vấn đề sao?” Nhìn thấy biểu tình nhíu mày của lão tam Hoàng, Trần Dật Thần không nhịn được mà hỏi một câu.


“Không sai, tôi cho rằng thứ mẹ của cậu thật sự muốn để lại cho cậu, không phải là căn biệt thự này, mà là chiếc dương cầm đó, trong chiếc dương cầm đó, khả năng có thứ gì đó mẹ cậu muốn nói cho cậu.” Lão tam Hoàng nói.


“Đi, đi xem thử.” Mắt của Trần Dật Thần hơi nheo lại, nói.


Vài phút sau, hai người lần nữa tới căn gác nhỏ vừa rồi.


Lần này vừa bước vào cửa, Trần Dật Thần liền tản ra kình khí trong cơ thể, từ xung quanh chiếc dương cầm bắt đầu kiểm tra từng tấc một.


Khi kình khí lọt vào hộp đàn, đồng tử của Trần Dật Thần bỗng co rút lại.


Trong hộp đàn có đồ vật!


“Thật sự có phát hiện sao?”


Nhìn thấu biểu tình này của Trần Dật Thần, lão tam Hoàng lập tức tỏ ra bất ngờ, vừa rồi ông ta chỉ là thuận miệng nói thử, nhưng không ngờ thật sự nói trúng ý của ông ta rồi.


Trần Dật Thần không có lên tiến, sau khi hít sâu một hơi, anh trực tiếp mở hộp đàn ra.


Dưới ánh sáng hơi yếu, một tấm bản đồ ố vàng lại lặng lẽ nằm trong hộp đàn.


Có lẽ là do nhiều năm không đụng tới, trên bản đồ đã phủ đầy bụi bặm.


Trần Dật Thần đưa tay lấy tấm bản đồ ra, sau khi nhẹ nhàng lau chùi lớp bụi đất trên bản đồ, rồi trải phẳng tấm bản đồ lên mặt chiếc dương cầm, lúc này mới có thời gian đánh giá kỹ.


Cái thu hút Trần Dật Thần nhất chính là ba chữ triện cổ bên trên tấm bản đồ.


“Thiên Hoang Giới?”


Còn chưa đợi Trần Dật Thần yên lặng suy xét, lão tam Hoàng tới gần đã trước Trần Dật Thần một bước, kinh ngạc thốt thành tiếng.


“Ông trước đây từng nghe qua?” Nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc không thôi của lão tam Hoàng, Trần Dật Thần không nhịn được mà hỏi.


“Từng nghe qua.” Lão tam Hoàng thần sắc ngưng trọng gật đầu.


“Từng nghe qua ở đâu?” Lòng hiếu kỳ của Trần Dật Thần bị gợi lên.


“Ở một tòa đạo quan nhỏ.”


“Lúc đó tôi chỉ có 17-18 tuổi, có một buổi tối, tôi và sư phụ khi đi đường đụng phải một trận mưa lớn, vì thế chúng tôi liền tới đạo quan gần đó tránh mưa, kết quả đã gặp được hành khách tránh mưa giống như chúng tôi, đêm khuya đằng đẵng, mọi người lại cùng ở dưới một mái hiên, tự nhiên thì nói chuyện với nhau.”


“Lúc đó cách ăn mặc của mấy người bọn họ rất kỳ lạ, đều là trường bào phối trường kiếm, trang phục hoàn toàn không giống với người của các niên đại khác, sư phụ tôi đối với điều này lòng sinh hiếu kỳ, liền hỏi bọn họ là người của nơi nào, một người trong số bọn họ cười rồi nói: Bọn họ là người của Thiên Hoang Giới.”


“Sư phụ của tôi lúc đó tự nhiên là vô cùng sốc, ông ấy phiêu bạt khắp nước H, kiến thức sâu rộng, nhưng địa danh Thiên Hoang Giới này, ông ấy lại chưa từng nghe nói tới, vì thế ông ta liền tiếp tục truy hỏi, Thiên Hoang Giới thuộc tỉnh nào, thành phố nào.”


“Người đó lại nói: Thiên Hoang Giới không thuộc bất cứ tỉnh nào, không thuộc bất cứ thành phố nào, Thiên Hoang Giới, là một thế giới nhỏ độc lập, giống như thế ngoại đào nguyên trong miệng của chúng ta.”


“Đối với cách nói này, sư phụ tôi lúc đó tự nhiên là khịt mũi, ông ấy cảm thấy mấy người đó đang đùa với ông ấy, sau đó cũng không có tiếp tục truy hỏi nữa.”


“Sáng hôm sau, khi chúng tôi tỉnh dậy, mấy người đó đã không thấy bóng dáng, sư phụ liền ném chuyện này ra sau đầu, có điều tôi lúc đó lại lưu tâm, ghi nhớ chuyện này, bởi vì tôi cảm thấy, khi mấy người đó nói bọn họ là người của Thiên Hoang Giới, không giống là đang nói đùa, hơn nữa trang phục của bọn họ cũng quả thật không phù hợp với thời đại đó.”


Lão tam Hoàng càng nói, thần sắc liền càng ngưng trọng, ông ta cho rằng mấy người mình đã gặp vào hơn 50 năm về trước chỉ là mấy ‘tên điên’, nhưng hôm nay thì thấy mấy người đó thật sự có khả năng đến từ Thiên Hoang Giới này.


“Nói như thế, thật sự có địa phương Thiên Hoang Giới này sao?” Thần sắc của Trần Dật Thần cũng trở nên ngưng trọng, so với lão tam Hoàng, anh càng có thể chấp nhận sự tồn tại của Thiên Hoang Giới.


Bởi vì anh từng cùng Tiêu Quốc Trung nói về vấn đề cảnh giới cao nhất của võ giả.


Anh hỏi Tiêu Quốc Trung, trên Tông Sư còn có cảnh giới gì, lúc đó đáp án Tiêu Quốc Trung cho anh là không có, ít nhất ở trên trái đất, Tông Sư chính là tận cùng.


Trong tình cảnh lúc đó, lời này của Tiêu Quốc Trung, tự nhiên không có bất kỳ vấn đề gì.


Nhưng nếu để tới hôm nay, lời của Tiêu Quốc Trung có vấn đề rất lớn rồi!


Tông Sư, ở trên trái đất là cao nhất, nhưng ở Thiên Hoang Giới thì sao?


Tông Sư sợ rằng chỉ là một bắt đầu.


Nghĩ đến đây, Trần Dật Thần lập tức thấy sửng sốt đến toát mồ hôi lạnh cả người.


Nếu ở Thiên Hoang Giới, Tông Sư chỉ là một bắt đầu, vậy ý vị trong này cũng khó tránh hơi quá khủng khiếp rồi.


“Thiên Hoang Giới, quả thật có thể tồn tại.” Lão tam Hoàng trầm giọng phụ họa: “Lịch sử của võ đạo truyền thừa vô cùng dài, bình thường mà nói, tuổi thọ của võ giả Minh Kình sẽ hơn người bình thường hơn 20 năm.


“Võ giả Ám Kình ít nhất cũng phải 30 năm.”


“Đến Hóa Kình, cũng tức là cấp bậc của tôi và cậu hiện nay, tuổi thọ của chúng ta càng sẽ hơn người bình thường hơn 60 năm hoặc nữa.”


“Còn Tông Sư, tôi tuy không dám suy đoán bừa bãi, nhưng tôi đoán chắc, tuổi thọ của bọn họ, ít nhất cũng phải hơn người bình thường hơn cả trăm năm.”


“Cũng tức là, trong tình cảnh bình thường, một Tông Sư, sống tới 200 tuổi cũng không thành vấn đề.”


“Hiện nay, Tông Sư trong ghi chép nước H của chúng ta, chỉ có 9 vị.”


“Nhưng tôi cảm thấy, chín vị này không phải là toàn bộ, ngoài chín vị này ra, tất nhiên còn có rất nhiều Tông Sư của thời dân quốc, thậm chí triều Man còn tại thế.”


“Nhưng đến nay, tôi chưa từng nghe nói bất cứ tin tức gì liên quan tới Tông Sư của thời dân quốc cùng triều Man.” Lão tam Hoàng trầm giọng mở miệng, người của giới võ đạo đều cho rằng, bước vào Minh Kình, là bắt đầu của võ đạo.


Nhưng lần này sau khi đột phá Hóa Kình, ông ta lại có một loại cảm giác, Hóa Kình mới là sự bắt đầu thật sự của võ đạo.


Duy chỉ có bước vào Hóa Kình mới có thể cảm nhận được võ đạo chân chính.


Càng là cảm thấy võ đạo chân chính, liền càng sẽ cảm thấy con đường võ đạo là một con đường mãi mãi không có điểm cuối.


“Điểm này quả thật rất khả nghi, nếu bọn họ thật sự còn ở nước H, không thể một chút dấu vết cũng không lộ ra.”


“Trừ phi, bọn họ không ở nước H.” Trần Dật Thần nói, trước đó anh chưa từng suy nghĩ vấn đề này, nhưng hôm nay lão tam Hoàng vừa nói như vậy, anh lại nghĩ tới những bóng dáng Tông Sư trước thời dựng nước đó chưa từng lộ diện ở nước H.


Tông Sư hoạt động ở nước H, người có ghi chép lại đều là sau thời kỳ dựng nước.


“Không ở nước H, vậy có khả năng ở Thiên Hoang Giới rồi.” Lão tam Hoàng nói.


“Nhóc con, người mẹ đó của cậu, sợ rằng có lai lịch lớn.” Lão tam Hoàng lại đưa mắt nhìn sang Trần Dật Thần, tuy không biết Tô An Hạ để lại tấm bản đồ này cho Trần Dật Thần là có ý đồ gì, nhưng trước mắt thì thấy, Tô An Hạ, khả năng có liên quan với Thiên Hoang Giới rất lớn!


Thậm chí, bản thân bà chính là người của Thiên Hoang Giới!


Trần Dật Thần khẽ gật đầu, lập tức trầm giọng mở miệng:


“Chuyện bản đồ… trước đừng quản, chúng ta trước mắt còn chưa có thực lực đi thăm dò Thiên Hoang Giới.”


“Yên tâm, ông già này còn chưa sống đủ.” Lão tam Hoàng vỗ ngực bảo đảm, lời này của Trần Dật Thần rõ ràng là đang nhắc nhở ông ta kiểm soát lòng hiếu kỳ của bản thân, đừng một mình tự ý đi thăm dò Thiên Hoang Giới.


Tuy ngoài miệng nói tạm thời không quản chuyện của Thiên Hoang Giới, nhưng trong lòng Trần Dật Thần đã ghi nhớ Thiên Hoang Giới, đợi làm xong chuyện trong tay, anh tất nhiên muốn thuận theo bản đồ đi tìm vị trí của Thiên Hoang Giới.


Sau khi ở một đêm ở biệt thự số 1 Hoàng Gia, sáng hôm sau, Trần Dật Thần lại đúng giờ đến tập đoàn Khang Mỹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK