“Được rồi, lần này mẹ nhất định xử lí tên vô dụng kia đẹp mặt!” Trong mắt Lâm Quế xẹt qua một tia độc ác, Trung Hải là địa bàn của bà ta, chỉ cần Trần Dật Thần đến Trung Hải, vậy bà ta sẽ có cả ngàn cách, làm cho Trần Dật Thần sống không bằng chết!
Trần Dật Thần và Lâm Ngọc Nhi đi ra khỏi Thiên Nga Trắng.
Nhưng mới đi vài bước, bước chân của cô ta đột nhiên dừng lại, cúi người với Trần Dật Thần:
“Anh Dật Thần, thật xin lỗi, Ngọc Nhi lại làm phiền anh…”
Gương mặt cô ta đầy vẻ áy náy, từ hôm qua quen biết Trần Dật Thần đến giờ, cô ta đã làm phiền Trần Dật Thần ba lần.
Mỗi khi cô ta gặp khó khăn, Trần Dật Thần sẽ luôn đứng ra.
Cô ta không dám tưởng tượng, nếu không có Trần Dật Thần, cô ta và mẹ sẽ thế nào.
Trần Dật Thần cười lắc đầu: “Không có gì, sau này gặp phải rắc rối không thể giải quyết, nhớ nói anh biết, không cần một mình cậy mạnh.”
“Dạ.” Lâm Ngọc Nhi khẽ cắn, mặt ửng đỏ.
“Đi thôi, anh đưa em đi bệnh viện.”
Trần Dật Thần nói, Lâm Quế xuống tay không biết nặng nhẹ, mấy cái ghế kia chắc chắc làm Lâm Ngọc Nhi bị thương.
“Dạ.” Do dự một lát, Lâm Ngọc Nhi vẫn gật đầu.
Nhưng chưa đi mấy bước, người cô ta bỗng mềm nhũn, không có dấu hiệu gì mà ngã về phía trước.
Mặt đất ngày càng gần.
Trong đôi mắt của Lâm Ngọc Nhi xẹt qua một chút sợ hãi.
Mắt thấy sẽ ngã ra đất.
Thì lúc này một bàn tay to mạnh mẽ, ôm lấy eo Lâm Ngọc Nhi, kéo cô ta lên.
Cả người Lâm Ngọc Nhi đều dựa vào người Trần Dật Thần.
Đầu tựa vào ngực anh.
Một mùi hương nam tính trước giờ chưa từng có, lập tức bao vây lấy Lâm Ngọc Nhi.
Gương mặt cô ta đỏ au.
“Em sao vậy?” Trần Dật Thần cau mày.
“Không… Không sao.” Tiếng Lâm Ngọc Nhi nhỏ như muỗi kêu.
“Không sao?”
Trần Dật Thần cau mày, cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy đôi chân nhỏ nhắn tinh tế của cô ta, đã xanh tím cả lên, mắt cá chân cũng sưng to.
Sắc mặt Trần Dật Thần âm u, không nghi ngờ, đây đều do Lâm Quế gây ra.
“Anh Dật Thần , em… Em không sao, chúng ta đi thôi.” Ánh mắt Lâm Ngọc Nhi hơi lẩn tránh, theo bản năng né ánh mắt của Trần Dật Thần, nhưng lúc cô ta chuẩn bị bước đi, chân lại truyền đến cơn đau nhói.
Ngay sau đó, trán đổ mồ hôi nhễ nhại.
“Chắc em bị thương tới xương cốt rồi, anh ôm em đi.” Trần Dật Thần thở dài, anh không ngờ, Lâm Quế xuống tay ác vậy, nếu hôm nay anh không tới, Lâm Quế có thể đã đánh chết Lâm Ngọc Nhi.
“Không… Không cần, anh Dật Thần …” Lâm Ngọc Nhi còn muốn nói gì, nhưng sau đó, Trần Dật Thần không để ý mà ôm cô ta lên.
Mặt Lâm Ngọc Nhi đỏ bừng, giống như lửa cháy vậy.
“Cám ơn anh, anh Dật Thần … ” Cô ta vùi đầu vào lòng Trần Dật Thần, nói mấy lời vô nghĩa mà chỉ mình nghe thấy.
Bệnh viện thành phố cách Thiên Nga Trắng cũng không xa, Trần Dật Thần ôm Lâm Ngọc Nhi, đi cỡ mười lăm phút, liền đi tới phòng cấp cứu.
Đến phòng cấp cứu, Trần Dật Thần mới phát hiện, Lâm Ngọc Nhi đã ngủ trong lòng anh từ khi nào không hay, rõ ràng là quá mệt.
Trần Dật Thần lắc đầu, có chút đồng cảm với Lâm Ngọc Nhi.
Lâm Ngọc Nhi không giống những cô gái trẻ khác, những cô gái cỡ này, căn bản không cần chịu đựng nhiều như vậy.
“Trần Dật Thần!”
Đang chuẩn bị mang Lâm Ngọc Nhi đi kiểm tra, thì lúc này, phía sau vang lên giọng nói sắc bén.
Lâm Như Tuệ?
Trần Dật Thần cau mày, xoay người lại.
Nhìn ba người của Hạ gia.
Lâm Như Tuệ giận dữ, Hạ Trấn Quốc cau mày.
Hạ Nhược Y thì lại lạnh nhạt.
Trong lòng Trần Dật Thần liền có cảm giác không tốt.
Cốp cốp cốp.
Lúc này, Lâm Như Tuệ đi giày cao gót, tới trước mặtTrần Dật Thần.
Chỉ vào Lâm Ngọc Nhi trong lòng Trần Dật Thần, chất vấn: “Hồ ly tinh này là ai?”
“Cô ấy tên Lâm Ngọc Nhi…” Trần Dật Thần cau có, chuẩn bị giải thích, nhưng Lâm Như Tuệ căn bản không nghe, trực tiếp chửi ầm lên: “Tên vô dụng như cậu giỏi lắm!”
“Chuyện mấy ngày trước với con ả Diệp Hải Đường còn chưa giải thích rõ, nay lại có hồ ly tinh Lâm Ngọc Nhi!”
“Cậu coi Nhược Y của chúng tôi là gì!”
“Cậu biết xấu hổ không!”
“Quan hệ giữa chúng tôi không phải vậy!” Trần Dật Thần lạnh lùng liếc Lâm Như Tuệ một cái.
“Không phải quan hệ này?” Lâm Như Tuệ cười lạnh.
“Cậu đã ôm tiểu hồ ly tinh này vào lòng, còn không phải quan hệ này? Cậu xem chúng tôi đều mù sao!”
Lúc này, Lâm Ngọc Nhi mở mắt, thấy Lâm Như Tuệ hùng hổ như vậy, cô ta liền ý thức được đã xảy ra chuyện gì, vội rời khỏi Trần Dật Thần, giải thích với Lâm Như Tuệ: “Dì à, con và anh Dật Thần vừa quen hôm qua, là anh Dật Thần cứu…”
“Bốp”
Lâm Như Tuệ không nghe giải thích, trực tiếp giơ tay, hung hăng tát lên mặt Lâm Ngọc Nhi.
“Anh Dật Thần? Đồ gái điếm, ngay cả anh Dật Thần cũng kêu! Cô biết thân phận của tên vô dụng này không? Anh ta là chồng người ta!” Lâm Như Tuệ lớn tiếng mắng, bà ta đang lo không tóm được nhược điểm của Trần Dật Thần, không ngờ, Trần Dật Thần lại tự đưa lên.
Lần này, bà ta thật muốn nhìn, Trần Dật Thần còn có cái gì để nói!
Lâm Ngọc Nhi bụm mặt, nước mắt lưng tròng, không nghi ngờ gì, người phụ nữ trước mặt, là mẹ vợ của Trần Dật Thần, mà cô gái lạnh lùng cách đó không xa kia, chính là vợ của Trần Dật Thần.
“Dì.. .”
“Đừng gọi tôi là dì! Hồ ly tinh như cô không xứng!” Lâm Như Tuệ chửi ầm lên, vừa mắng, vừa giơ tay lên tiếp, chuẩn bị lại tát Lâm Ngọc Nhi thêm một bạt tai.
Nhưng lần này, tay bà ta bị Trần Dật Thần chộp lại giữa không trung.
“Đủ rồi!” Trần Dật Thần kiềm chế cơn giận, trầm giọng nói: “Chuyện này không liên quan tới Ngọc Nhi.”
“Không liên quan?” Lâm Như Tuệ cười lạnh: “Cậu nói không liên quan thì không sao? Nhiều người thấy đâu, cậu cho rằng chúng tôi mù sao?”
“Lâm Như Tuệ, bà đừng cố tình gây sự!” Trần Dật Thần trầm mặt, Lâm Như Tuệ rõ ràng là muốn làm lớn chuyện.
“Tôi cố tình gây sự?” Lâm Như Tuệ chỉ chỉ mũi mình, nét mặt khó mà tin được.
“Tên vô dụng như cậu ngoại tình, vậy mà còn dám nói tôi cố tình gây sự!”
“Cậu còn dám nói!”
“Trần Dật Thần, cuối cùng là có chuyện gì? Ba cần một lời giải thích.”
Lúc này, Hạ Trấn Quốc cũng bình tĩnh đi tới. Chuyện Diệp Hải Đường ông ta không rõ, nhưng Lâm Ngọc Nhi trước mặt, ông ta chính mắt thấy Trần Dật Thần ôm vào.
Ông ta không nghi không được.
“Ba, con mới quen Ngọc Nhi hôm qua…” Trần Dật Thần nhẫn nại giải thích, kể lại chuyện hôm qua Vương Thục Trân đụng xe Bentley của Lâm Quế, và chuyện hôm nay Lâm Quế hãm hại Ngọc Nhi.
Sau khi nghe xong, Hạ Trấn Quốc nửa tin nửa ngờ.