Mục lục
Đỉnh cấp rể quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 250: GẤP MƯỜI!


“Ông không tin?” Trần Dật Thần nhướng mày.


“Tôi không tin!” Ba của Nhiếp Thiến điềm tĩnh nói.


“Nếu trong thẻ này thật sự có 1500 tỷ, thế tôi sẽ không cần 300 tỷ kia nữa, tôi có thể gả Tiểu Thiến cho cậu ta mà không lấy một xu!” Ba Nhiếp Thiến cũng nổi nóng. Ông ta đang đánh cược với Trần Dật Thần, là Trần Dật Thần đang hù ông ta, để Chu Quảng Quyền nắm lại cục diện.


“Được!”


Câu trả lời của Trần Dật Thần vô cùng ngắn gọn.


Mọi người lại một lần nữa thảo luận không ngớt.


“Một nghìn năm trăm tỷ? Không phải chứ.”


“Tôi cũng cảm thấy không thể, đừng nói anh ta có một nghìn tỷ hay không, cho dù có, anh ta cũng đâu rảnh rỗi mang cả 1500 tỷ đó theo bên mình?”


Trước khi Lâm Triệu Trung tới, nếu Trần Dật Thần dám nói mình có 1500 tỷ, chắc chắn mọi người sẽ phỉ nhổ anh nói phét.


Lâm Triệu Trung đến, tuy có thể chứng minh Trần Dật Thần khác thường.


Nhưng nó cũng không bất thường đến nỗi, có thể đưa ra được 1500 tỷ.


Hơn nữa, ban đầu là Trần Dật Thần nói, Chu Quảng Quyền có 1500 tỷ!


Cái này thậm chí còn điêu hơn.


Chuyện Nhiếp Thiến và Chu Quảng Quyền yêu nhau thời đại học những người trong nhà họ Nhiếp đều biết, bọn họ càng hiểu rõ gia thế của anh ta, đừng nói là 1500tỷ, cho dù là 1,5 tỷ cũng khó.


Cho nên mọi người đều cảm thấy, Trần Dật Thần này là đang muốn giật tít.


Không lâu sau, bộ phận tài vụ của khách sạn Quân Thịnh đến, nhận lấy thẻ ngân hàng của Trần Dật Thần, đi làm chứng minh tài sản.


Không khí trong đại sảnh hơi kỳ lạ.


Nhiều người đang chờ xem trò cười của Trần Dật Thần và Chu Quảng Quyền.


Tuy nhiên, Trần Dật Thần và Chu Quảng Quyền lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.


Bình tĩnh đến mức khiến Lâm Đông cũng cảm thấy vô cùng bất an, lỡ như thực sự có 1500 tỷ, lẽ nào anh ta phải nhảy từ trên này xuống sao?


Ba của Nhiếp Thiến cũng rất lo lắng, thậm chí còn hối hận vì vừa nãy đã nói hơi quá, nếu thẻ của Trần Dật Thần thực sự 1500 tỷ thế ông phải trao không con gái mình cho Chu Quảng Quyền sao.


Vài phút sau, nhân viên tài chính của khách sạn Quân Thịnh mang giấy chứng minh tài sản đến.


Mọi người đều tỏ vẻ mong đợi


Lâm Đông bước tới, bực bội nói: “Trong thẻ có bao nhiêu tiền?”


Tài chính của khách sạn Quân Thịnh không trả lời Lâm Đông ngay mà đưa thẻ cho Trần Dật Thần, sau đó nhìn Lâm Đông đầy thương hại: “Tổng Giám đốc Lâm, số dư thẻ ngân hàng cậu Trần đưa cho tôi thực sự có… 1500 tỷ!”


Hả!


Ngạc nhiên chưa!


Thực sự có 1500 tỷ? !


Thịch thịch thịch…


Lâm Đông không tự chủ được lùi lại ba bước, sắc mặt bỗng dưng tái mét.


Tại thời điểm này, anh ta cảm thấy tim mình như có người dùng một cái búa đập mạnh vào, hô hấp cũng trở nên khó khăn.


“Không … không thể! Không thể nào!” Lâm Đông ngây người lẩm bẩm, có phần không thể chấp nhận được sự thật này.


Nhân viên tài chính lắc đầu, không nói, chỉ nhìn Lâm Đông với vẻ mặt thương cảm.


“Chủ thẻ đâu? Chủ thẻ là ai? Là anh ta?!” Như đang suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt Lâm Đông đột nhiên sáng lên, chỉ vào Trần Dật Thần mà kích động hét lên.


Nhân viên tài chính chỉ nói có 1500 tỷ trong thẻ, nhưng không nói chủ thẻ là ai, nếu chủ thẻ là Trần Dật Thần thì anh ta sẽ không thua!


Bởi vì khi anh ta cá cược với Trần Dật Thần, là cược 1500 tỷ trong thẻ là của bản thân Chu Quảng Quyền!


Nhân viên tài vụ lại lắc đầu thở dài: “Chủ nhân của tấm thẻ là anh Chu Quảng Quyền.”


Chu Quảng Quyền!


Xì xào!


Người thân của nhà họ Nhiếp như húp một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn Chu Quảng Quyền đầy nghi vấn.


1500 tỷ này thực sự là của tên nghèo đó sao?


“Không thể! Không thể!” Lâm Đông lắc đầu thất thần.


“Nhất định là các người đang gạt tôi!” Lâm Đông hơi cuồng loạn, giống như phát điên.


“Tổng Giám đốc Lâm tự mình nhìn đi, biết chúng tôi có đang gạt anh hay không.” Nhân viên tài chính đưa giấy chứng minh tài sản cho Lâm Đông.


Lâm Đông run rẩy cầm lấy, liếc nhìn số dư bên trên, một nghìn tỷ.


Nó thực sự là 1500 tỷ!


Mặc dù không dám tin, nhưng Lâm Đông vẫn hít sâu một hơi, miễn cưỡng chống lại cảm giác choáng váng não bộ truyền đến, ánh mắt tiếp tục di chuyển xuống dưới.


Chủ thẻ: Chu Quảng Quyền.


Lâm Đông run lẩy bẩy.


Ba chữ này đã đập tan phòng tuyến cuối cùng trong lòng anh ta.


Đôi mắt anh ta bắt đầu tối sầm lại.


Bịch một tiếng.


Lâm Đông ngất xỉu dưới đất giống như một vũng bùn nhão.


Lúc này ba của Nhiếp Thiến cảm thấy vô cùng xấu hổ, từ khi biết trong thẻ có một nghìn tỷ, ông ta đã biết lần này ông ta thảm rồi.


Bất kể một nghìn tỷ là của Chu Quảng Quyền hay không, hôm nay ông ta bắt buộc phải gả con gái cho Chu Quảng Quyền.


Người bình thường chỉ có thể nhìn thấy 1500 tỷ trong thẻ ngân hàng của Trần Dật Thần, nhưng ông ta đã nhìn ra đằng sau tấm thẻ ấy có một thế lực đặc biệt đang thao túng.


Đúng như những gì ông ta nghĩ trước đây, nếu một người có một nghìn tỷ tiền mặt, thì tổng tài sản của họ, nói thế nào cũng sẽ hơn ba mươi nghìn tỷ.


Tài sản ba mươi nghìn tỷ.


Đó chính là tượng trưng cho gia tộc hàng đầu.


Ông ta đã đắc tội gia tộc đó rồi sao?


“Tiểu Thiến, đi với Quảng Quyền đi.” Nhiếp Viễn mỉm cười, kéo Nhiếp Thiến tới, đặt tay Nhiếp Thiến lên tay Chu Quảng Quyền.


Ông ta chịu thua rồi


“Ba, cảm ơn Ba.” Nhiếp Thiến lau nước mắt, mặc dù quá trình này rất gian nan nhưng cái kết rất tốt đẹp.


“Bác trai, đừng lo lắng, cháu sẽ chăm sóc Tiểu Thiến.” Chu Quảng Quyền siết chặt tay Nhiếp Thiến, trầm giọng nói.


Đợi khi anh và Nhiếp Thiến kết hôn, sau này họ sẽ là người một nhà.


Người một nhà, không có mâu thuẫn gì là không thể hóa giải.


“Tôi tin cậu.” Nhiếp Viễn gật đầu, nụ cười trên mặt hơi gượng gạo.


Trần Dật Thần lúc này mới cười nói: “Lâm Đông cho ông tiền sính lễ bao nhiêu?”


Nhiếp Viễn sửng sốt, nói: “Cậu Trần hỏi cái này làm gì? Lão già này đã cược thua, nói không cần sính lễ, thì không cần sính lễ… ”


Trần Dật Thần giơ tay ngắt lời: “Ông muốn hay không đó là việc của ông, nhưng có đưa hay không là việc của tôi và Quảng Quyền.”


“Những thứ mà người khác có thể cho con ông, Quảng Quyền chúng tôi, sẽ không thua dù chỉ một đồng.”


“Nói đi, Lâm Đông đã cho ông bao nhiêu sính lễ?”


“Mười lăm tỷ.” Nhiếp Viễn ấp úng, bị Trần Dật Thần dùng sức khống chế.


“Được, vậy Quảng Quyền của chúng tôi, cho ông một trăm năm mươi tỷ.” Trần Dật Thần điềm tĩnh nói.


Một trăm năm mươi tỷ!


Sính lễ một trăm năm mươi tỷ!


Gấp mười lần Lâm Đông!


Hơi thở của những vị khách trong đại sảnh đều trở nên gấp gáp.


Đúng là đại gia!


Đại gia đích thực!


Trước kia bọn họ không biết cái gì là siêu giàu, nhưng hôm nay nhìn thấy Trần Dật Thần nói với ông ta mà sắc mặt không chút thay đổi, đưa ra một trăm năm mươi tỷ làm sính lễ, thì bọn họ đều đã biết.


Đây mới đúng là siêu giàu!


Vợ chồng Lâm Triệu Trung cũng chết lặng, sính lễ một trăm năm mươi tỷ cho dù là nhà họ Lâm cũng không thể nào đưa ra được?


Trần Dật Thần thực sự là đại gia ngầm!


Chu Quảng Quyền nắm chặt tay, lần này không giả bộ cự tuyệt Trần Dật Thần, Trần Dật Thần đã làm rất nhiều chuyện để chống đỡ cho anh ta, nếu anh ta lại tính toán với Trần Dật Thần, thì chính là không coi Trần Dật Thần là bạn tốt nữa.


Hơn nữa, đúng như lời Trần Dật Thần nói, thứ Lâm Đông có thể cho Nhiếp Viễn, Chu Quảng Quyền, cũng sẽ không thua kém!


Làm người phải có cốt khí!


Lần này, anh ta phải chà đạp Lâm Đông thật triệt để.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK