Mục lục
Đỉnh cấp rể quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 748: ĐÁNH BẠI ĐÔNG THẦN


Đông Thần mặt cắt không còn giọt máu, tuyệt vọng, khiếp sợ, khó tin. Anh ta biết bây giờ như mộng như ảo, anh ta không muốn chấp nhận sự thật này.


Nhưng dù Đông Thần không muốn thì lúc này anh ta cũng phải chấp nhận. Sau khi cả người ngã xuống đất, cơn đau lập tức truyền đến, giờ phút này nhắc nhở anh ta, mọi thứ trước mặt đều là thật.


Đông Thần đã thua, cho dù anh ta được học hai môn võ Hải Lãng Trảm và Phá Lãng Trảm cao nhất của võ thuật nước N, ngoài ra còn được tiêm gen dược vật, nhưng cuối cùng anh ta vẫn thua trận.


Anh ta không thua trong tay tiền bối, mà lại thua trong tay một kẻ cùng cấp như Trần Dật Thần, điều này khiến anh ta khó lòng chấp nhận.


“Sao… sao có thể như vậy được chứ!”


Đông Thần nhìn hai tay mình, mắt trở nên ngây dại, không thể hiểu nỗi.


Lúc này, tiếng gào thét truyền đến, Trần Dật Thần không tha cho anh ta, cú đấm sắt đến gần, muốn dạy cho anh ta bài học.


Vào thời khắc nguy cấp, Đông Thần chợt ngẩng đầu lên, theo bản năng dùng tay chặn lại. Nhưng thể lực lúc này của anh ta đã chống đỡ không nổi, vả lại cũng không có nội kình, giống hệt một cái thùng rỗng, sao có thể ngăn cản được Trần Dật Thần cơ chứ.


Trần Dật Thần nheo mắt lại, động tác của Đông Thần lúc này trong mắt anh vô cùng chậm. Anh giống như nhớ ra gì đó, cơ thể khẽ động, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Đông Thần, nắm đấm mở ra biến thành bàn tay, một cái tát đánh qua.


“Bốp!”


Một tiếng vang giòn giã truyền đến.


Đông Thần bị Trần Dật Thần tát một cái lên má trái, lúc này anh ta đã không còn nội kình nên không thể dựa vào nội kình bảo vệ, giảm thiểu tổn thương.


Chỉ thấy Đông Thần kêu lên một tiếng thảm thiết, xương má trái nứt ra, nửa gương mặt đã bị hủy hoại, máu thịt mơ hồ lộ ra, vô cùng thảm thương.


Đừng thấy Đông Thần đã trở thành bộ dạng thê thảm như vậy, vẫn là Trần Dật Thần nhận ra có điều không đúng, không dùng nội kình trong cơ thể, nếu không Đông Thần không chỉ bị hủy hoại gương mặt mà có lẽ ngay đến cả tính mạng cũng không giữ được.


“Tình… tình huống gì thế này?”


Khán giả có mặt trong đấu trường đều ngơ ngác, không biết đã xảy ra chuyện gì. Ban nãy tốc độ của Trần Dật Thần quá nhanh, chỉ cảm thầy Trần Dật Thần hơi cử động cơ thể, Đông Thần đã ngã xuống không dậy được, mặt trái bị phá hủy.


Một vài khán giả đã từng xem qua rất nhiều cuộc thi của các võ sỹ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh tượng này. Trần Dật Thần đánh Đông Thần giống như một người bố bình thường dạy dỗ đứa con không nghe lời của mình, tát một cái khiến Đông Thần ngã lăn ra đất.


Đông Thần là ai chứ? Anh ta là thiên tài trăm năm không gặp trong giới võ học nước N đó. Từ nhỏ, anh ta đã bộc lộ tư chất của mình, cuối cùng được Miyamoto Takeno nhìn trúng và dạy võ cho, sau đó lại được học võ từ võ sỹ đứng đầu võ học nước N.


Tất cả những điều này khiến anh ta cho rằng bản thân mình tài giỏi hơn người khác, là cường giả trong lớp người trẻ. Nhưng không ngờ hôm nay lại chịu sự sỉ nhục lớn như thế, nỗi ô nhục này lại còn diễn ra ngay trước mặt nhiều người như vậy, anh ta quả thật không chịu được và cũng không nhịn được.


Có câu nói: Đánh người không đánh vào mặt, mắng người không vạch khuyết điểm. Chuyện tối qua của anh ta cũng coi như đã hoàn toàn bị một cái tát hôm nay của Trần Dật Thần đánh mắt hết.


Cảm nhận được sự áp bức và lăng nhục trong lòng, Đông Thần hét lớn một tiếng, giãy giụa muốn đứng dậy liều mạng với Trần Dật Thần.


Nhưng ngay khi anh ta vừa mới đứng dậy, Trần Dật Thần nhanh tay nhanh mắt, đột nhiên giơ chân ra, đá vào cẳng chân Đông Thần.


“Quỳ xuống!”


Trần Dật Thần còn chưa dứt lời, một tiếng răng rắc vang lên, xương cẳng chân của Đông Thần lập tức vỡ vụn, cơ thể mắt đi sức chống đỡ, lập tức quỳ xuống.


Ban nãy, sau khi Đông Thần bị đánh ngã, anh ta cảm nhận được nỗi ô nhục vô cùng lớn. Anh ta vừa muốn giãy giụa đứng dậy, nhưng không ngờ lại bị Trần Dật Thần đá gãy xương cẳng chân, sau đó quỳ xuống trước mặt hơn chục nghìn khán giả.


Mặc dù quỳ trên mặt đất, nhưng Đông Thần cũng là một người đàn ông. Anh ta chịu đựng cơn đau kịch liệt, muốn đứng lên, vực dậy tinh thần võ sỹ đạo của nước N.


Đối với kẻ địch, Trần Dật Thần trước nay chưa từng nương tay. Thấy Đông Thần muốn đứng dậy, Trần Dật Thần lại đạp thêm cho anh ta một cái nữa.


Đông Thần kêu lên một tiếng đau đớn rồi lại quỳ trên mặt đất.


Trần Dật Thần đã khống chế lực của mình ở cú đá này, nhưng Đông Thần vì theo quán tính, dập mặt xuống đất, máu tươi chảy ra.


“Khốn kiếp, ngoài chiến đấu bằng cách không chính đáng, mày còn biết làm gì nữa? Có bản lĩnh thì đối đầu trực tiếp với tao đi!”


Nỗi ô nhục lớn như vậy khiến Đông Thần sắp tức đến nỗi phun ra máu. Anh ta giãy giụa, muốn đứng lên, nhưng Trần Dật Thần lại dùng chân giẫm lên cỗ anh ta, đè anh ta xuống, khiến anh ta không cách nào cử động được.


“Chiến đấu một cách không chính đáng?”


Trần Dật Thần cười khẩy nói một câu. Anh đã quyết định, nếu không thể giết chết đối phương, vậy thì anh sẽ hoàn toàn chèn ép lòng tự trọng và kiêu ngạo của đối phương, khiến anh ta để lại ám ảnh trong lòng.


Nếu đối phương đã không phục, vậy thì phải khiến đối phương hoàn toàn phục.


“Mày… mày không dám giao đấu trực tiếp với tao mà chỉ… chỉ biết né tránh. Mày… mày như vậy thì là cái gì chứ!” Đông Thần vì quá tức giận nên nói chuyện cũng run rấy.


“Ha ha ha, không ngờ thiên tài võ học trăm năm không gặp của nước N – Đông Thần sau khi thua hoàn toàn ở trận đầu này lại tìm một cái cớ như vậy để an ủi chính mình!”


Trong lời nói này của Trần Dật Thần tràn ngập châm biếm, anh nói tiếp: “Nếu anh đã không phục, thế thì chúng ta nói thử xem. Thứ nhát, trận đấu vừa bắt đầu, tôi và anh đã đánh với nhau một lúc, nhưng trước khi trận đấu kết thúc, chúng ta vẫn đối chiến trực tiếp với nhau, như vậy sao có thể không được coi là giao đầu trực tiếp chứ? Thứ hai, thực lực thi đầu rất quan trọng nhưng kỹ năng tránh né có thể cũng là một phần của võ học. Ai nói đánh nhau chỉ có thể dùng võ lực mà không thể tránh? Thứ ba, nếu không phải vì anh đã tiêm gen dược vật, tăng sức chiến đấu, thì trước đó, ngay đến cả tư cách đánh tay ngang với tôi, anh cũng không có đâu!”


Thật ra, Trần Dật Thần nói không sai, thi đấu vô cùng đáng sợ, cho dù là chiêu thức nào trong võ học thì cơ bản đều có kỹ năng né tránh. Rất ít có chiêu thức tấn công ð ạt, bởi vì né tránh chính là điều cơ bản nhất khi tập võ.


Bởi vì nếu bạn không tránh thì người chết nhanh nhất chắc chắn là bạn. Chỉ khi tránh được đòn tấn công của đối phương, bạn mới đủ khả năng giết lại đối phương.


Đối với võ giả mà nói, nếu thực lực vô cùng mạnh, đối diện với võ giả cắp thấp sẽ dành được chiến thắng bằng sức mạnh tuyệt đối.


Nhưng nếu thực lực của hai võ giả ngang nhau, vậy thì chúng ta lại phải bàn đến kỹ xảo, cũng chính là kinh nghiệm chiến đấu. Né tránh cũng là một trong số đó, cái này không được coi là chiến đấu một cách không chính đáng. Nếu có năng lực, bạn chỉ cần đánh trúng đối phương là được rồi, việc gì phải viện cớ như vậy.


Lúc này, Đông Thần đã giận sôi máu, nói năng cũng lung tung. Anh ta hồ đồ nhưng khán giả lại vô cùng tỉnh táo.


*Ôi chao, không ngờ Đông Thần lại nhỏ nhen như vậy, đúng là mất hét thể diện mà!”


“Đúng đó, vốn còn cho rằng anh ta là một người đàn ông chân chính, nhưng thua trận thì lại không chịu thừa nhận, thật khiến người ta coi thường mài”


“Tên Đông Thần này luôn miệng nói Trần Dật Thần là kẻ nhát gan, là nỗi ô nhục của giới võ học nước H.


Dựa theo tình hình trước mặt mà nói, Đông Thần mới là kẻ làm mắt hết thể diện của giới võ học nước N ấy chứ!”


Khán giả đồng loạt bàn tán, họ đều giễu cợt hành động không chịu nhận thua trong trận đấu này của Đông Thần. Từng tiếng trào phúng lọt vào tai Đông Thần, khiến anh ta phải nuốt lại những lời muốn nói.


Trong lòng anh ta hiểu rất rõ đạo lý thắng làm vua thua làm giặc, lời nói của kẻ thua trận đương nhiên là không có trọng lượng, sẽ không ai liếc nhìn anh ta nhiều hơn, cũng không ai nghe một câu anh ta nói.


“Này, nhìn thử bộ dạng bây giờ của anh đi, đáng thương biết nhường nào. Trước khi thi đấu, anh không ngờ mình sẽ có kết cục như thế này đâu đúng không!”


Trong mắt Trần Dật Thần lộ ra tia trào phúng, châm biếm nói: “Tôi đã sớm nói rồi, trong cùng một cấp, tôi giết anh đơn giản giống như bóp chết một con kiến vậy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK