“Con không ngoại tình!” Trần Dật Thần hơi phiền não. Nếu anh thật sự làm chuyện gì có lỗi với Hạ Nhược Y, vậy anh sẽ không nói thêm nửa từ.
Làm rồi, anh sẽ nhận!
Nhưng anh rõ ràng trong sạch, lại bị người ta tự nhiên hắt nước bẩn, nói xấu như vậy, anh không có cách nào tiếp nhận được.
“Chứng cứ đều bày ra đó, cậu tưởng mắt chúng tôi bị mù sao?” Lâm Như Tuệ hung hăng nói.
“Con đã nói rồi, con và cô ta chỉ là bạn thôi. Bọn con đi tới quán bar là có chuyện cần bàn.” Trần Dật Thần có phần mất kiên nhẫn.
“Đi quán bar để bàn chuyện à?” Lâm Như Tuệ chế giễu: “Bàn chuyện gì thứ?”
“Có một tên tội phạm nước ngoài muốn bắt cóc Nhược Y.” Trần Dật Thần trầm giọng nói.
“A, đồ vô dụng nhà cậu muốn kiếm cớ có thể tìm cớ tốt một chút không? Còn nói tội phạm nước ngoài, sao cậu không nói là không tặc đi?” Lâm Như Tuệ châm chọc không chịu buông tha.
“Sao tội phạm nước ngoài lại muốn bắt cóc em?” Hạ Nhược Y đột nhiên ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi.
“Bởi vì…”
Trần Dật Thần vốn muốn nói là vì Lâm Như Tuệ khoe giàu khiến cho Vương Ngư chú ý. Nhưng lời nói đến bên miệng lại bị anh nuốt trở lại.
Anh không biết nên giải thích với Hạ Nhược Y thế nào.
Bởi vì liên lụy đến Vương Ngư, chuyện này thật sự rất khó giải thích.
Một khi anh nói thật mọi chuyện, bây giờ gia đình này rất có khả năng sẽ sụp đổ. Cho dù giữa Hạ Trấn Quốc và Lâm Như Tuệ không ly hôn, cũng sẽ xuất hiện một sự rạn nứt cực lớn.
Người bị tổn thương lớn nhất vẫn là Hạ Nhược Y.
“Bởi vì sao? Cậu thật ra cứ nói đi.” Lâm Như Tuệ càng thêm đắc ý.
“Không nói ra được nữa à? Đồ vô dụng nhà cậu soạn lý do cũng không soạn được ra gì.” Lâm Như Tuệ cười giễu cợt một tiếng.
Trong đôi mắt đẹp của Hạ Nhược Y chợt hiện ra sự thất vọng rất rõ ràng.
“Cô ta là ai?” Hạ Nhược Y bình tĩnh mở miệng.
“Diệp Hải Đường.” Trần Dật Thần không che giấu.
Cơ thể Hạ Nhược Y run lên. Diệp Hải Đường…
“Diệp Hải Đường là ai?” Trong đầu Lâm Như Tuệ như có sương mù che phủ. Bà ta còn chưa tiếp xúc được tới tầng lớp của Diệp Hải Đường.
“Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa.” Hạ Nhược Y hít sâu một hơi, sắc mặt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
“Sao lại không thể hỏi chứ? Nhược Y, con nói cho mẹ biết đi, Diệp Hải Đường kìa là con hồ ly lẳng lơ ở đâu, mẹ sẽ lập tức qua xé nát mặt cô ta.” Dáng vẻ Lâm Như Tuệ như muốn ra mặt cho Hạ Nhược Y.
Hạ Nhược Y không để ý tới Lâm Như Tuệ.
“Nhược Y…” Trần Dật Thần còn muốn giải thích tiếp, lại bị Hạ Nhược Y ngắt lời: “Xin lỗi Trần Dật Thần, em mệt rồi, em muốn nghỉ ngơi.”
“Rầm.”
Hạ Nhược Y đóng cửa lại luôn.
Trần Dật Thần đi tới trước cửa, thở dài: “Nhược Y, bất kể em có tin hay không, anh đều có thể nói cho em biết, anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em.”
“Về phần Diệp Hải Đường… Về sau anh sẽ giải thích rõ cho em hiểu.”
Sau khi nói xong, Trần Dật Thần lại xoay người rời đi.
Trong phòng, trên gương mặt Hạ Nhược Y đã giàn giụa nước mắt từ lâu.
Cô cũng muốn tin tưởng Trần Dật Thần, nhưng nội dung trong video lại giống như bộ phim điện ảnh được quay đi quay lại ở trong đầu cô hết lần này tới lần khác.
Hơn nữa, người phụ nữ kia là Diệp Hải Đường.
Bất luận là gương mặt hay dáng người, Diệp Hải Đường đều không hề thua kém gì cô.
Đồng thời, Diệp Hải Đường còn là người phụ nữ có quyền thế nhất trong cả Thương Châu.
Hạ Nhược Y rất khó tin, lúc Trần Dật Thần đối mặt với một người phụ nữ còn xuất sắc hơn cô, sẽ không động lòng.
Hơn nữa người phụ nữ này còn có thể ở bên cạnh Trần Dật Thần.
Nhưng cô và Trần Dật Thần kết hôn ba năm, thậm chí còn chưa từng lên giường.
Cô không làm tròn nghĩa vụ của một người vợ nên làm.
Cho nên lúc này, cô thậm chí còn chẳng có tư cách để trách móc Trần Dật Thần.
Nhưng cô thật sự không tiếp nhận được chuyệnTrần Dật Thần thích người phụ nữ khác.
Từ sau khi rời khỏi nhà họ Hạ, tâm trạng Trần Dật Thần phiền não chưa từng thấy.
Bởi vì chuyện lần trước, giữa anh và Hạ Nhược Y vôn đã phát sinh khoảng cách. Cho đến hôm nay, ngăn cách không chỉ không được xóa bỏ, trái lại ở dưới sự trợ giúp của Hạ Kiều Hân lại càng làm sâu hơn vài phần.
Sau khi xuống núi, Trần Dật Thần đi thẳng đến Cổ Nguyệt Sơn Trang.
Trong phòng, Cố Minh Sâm và Hàn Long đã xem đi xem lại video đang được điên cuồng truyền trên mạng tới bảy, tám lần.
Sau khi xem xong, vẻ mặt hai người phải gọi là kỳ quái.
Dù có đánh chết bọn họ, bọn họ cũng không ngờ Trần Dật Thần thậm chí có thể tán đổ được cả Diệp Hải Đường.
Hơn nữa còn ở dưới tình huống đã giết anh trai ruột của Diệp Hải Đường.
Đúng lúc này, Trần Dật Thần đẩy cửa bước vào.
Thấy vẻ mặt Trần Dật Thần thâm trầm, hai người đều rất thức thời, không hỏi về chuyện của Diệp Hải Đường.
“A Hào đâu?” Trần Dật Thần hỏi. Bây giờ còn chưa bắt được những tên tội phạm nước ngoài kia, anh cũng chỉ có thể bảo A Hào dẫn theo những người kia âm thầm bảo vệ Hạ Nhược Y.
“A Hào ở Golden Age.” Cố Minh Sâm đáp.
“Bảo cậu ta dẫn theo những người kia âm thầm bảo vệ Nhược Y.”
“Được, cậu Trần, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ta ngay.” Cố Minh Sâm khẽ gật đầu.
“Lão Hàn, lần trước tôi bảo người của ông theo dõi Vương Ngư. Vương Ngư đang ở đâu?” Trần Dật Thần lại nhìn về phía Hàn Long. Ban đầu khi đi đối phó với Tôn Hồng, anh đã sớm bảo người của Hàn Long theo dõi Vương Ngư .
“Cậu Trần, không thấy mấy anh em do tôi phái ra theo dõi Vương Ngư đâu nữa.” Hàn Long hơi lúng túng. Trần Dật Thần thật vất vả mới giao một nhiệm vụ cho ông ta, kết quả ông ta làm hỏng chuyện, quan trọng đối phương chỉ là một tên mê cờ bạc nhỏ.
“Không phải là không thấy.” Trần Dật Thần lắc đầu: “Bọn họ chắc đã bị người ta giết rồi.”
“Giết à?” Hàn Long sợ hãi, kinh ngạc nói: “Cậu Trần, không thể như vậy được. Ở đây là Thương Châu, có mấy người dám giết người của tôi chứ? Cho dù có muốn giết, trước khi giết, bọn họ cũng sẽ đánh tiếng trước.”
Theo quy định trong giới xã hội đen, nếu đàn em của đối phương phạm phải chuyện gì mà bị bắt được, bất kể là giết hay cạo, đều sẽ phải đánh tiếng với đại ca của đối phương trước.
“Kẻ giết bọn họ không phải là người của Thương Châu.” Trần Dật Thần thản nhiên nói. Sau đó, anh lại nói ra tin tức của Diệp Hải Đường.
Sau khi nghe xong, Hàn Long không nén được cơn giận: “Mẹ nó, đám khốn nước ngoài lại chạy tới Thương Châu dương oai.”
“Cậu Trần, tôi sẽ phát động các anh em toàn thành phố đi tìm người.”
“Rầm.”
Gần như Hàn Long vừa dứt lời, lại có một tên đàn em vội vàng hấp tấp chạy vào phòng: “Hàn gia, không xong rồi, kho bạc ở phía tây thành phố của chúng ta bị người lấy mất rồi!”
“Cái gì? ”
Hàn Long đang ngồi trên ghế sô pha chợt đứng phắt dậy, trợn tròn mắt: “Kho bạc bị người ta lấy mất rồi?!”
“Ai làm thế?” trong mắt Cố Minh Sâm thoáng nghiêm trọng. Trong kho bạc của Hàn Long có cất giấu không ít vật đắt tiền của ông ta. Ngoài số tiền mặt không thể xuất hiện ở bên ngoài, vàng thỏi, còn có mấy bức tranh chữ cổ tương đối lâu năm. Tổng giá trị những thứ Hàn Long cất trong đó phải lên tới sáu trăm, chín trăm tỷ.
“Không biết. Chỉ biết đối phương có ba người.” Tên đàn em này lắc đầu.
“Ba người à?”
Hàn Long hít sâu một hơi, có phần không thể tin nổi.
Trên mặt Cố Minh Sâm cũng đầy vẻ chấn động. Bởi vì năm đó từng là đối thủ một mất một còn với Hàn Long, nên ông ta biết rất rõ về lực lượng an ninh chỗ kho bạc của Hàn Long. Có thể nói, tất cả lực lượng tinh nhuệ nhất dưới tay của Hàn Long đều đang ở chỗ kho bạc.
Bây giờ, kho bạc lại bị ba người cướp mất.
“Theo anh em may mắn còn sống sót nói, đối phương chỉ có ba người, mỗi người đều là cao thủ hàng đầu. Trong đó còn có một người phụ nữ. Người phụ nữ kia rất biến thái, ngay cả đạn súng săn cũng có thể tránh thoát được.”
Hàn Long và Cố Minh Sâm liếc nhìn nhau, chỉ cảm thấy da đầu có chút tê dại. Ngay cả đạn súng săn cũng có thể tránh thoát được à? Đây rõ ràng không phải là người bình thường rồi.