CHƯƠNG 217: NHÂN TỐ KHÔNG ỔN ĐỊNH
“Không cần cám ơn, sau khi chú giúp cháu phế cô gái kia, cháu chỉ cần tu luyện thật tốt, như vậy mới không lãng phí một phen khổ tâm của chú Ngô ngày hôm nay!” Ngô Cửu U khoát tay áo và nói. Thật ra ông ta đồng ý với Đặng Thế Kỳ cũng không phải là toàn vì suy nghĩ cho anh ta, ông ta cũng có tâm tư riêng của mình.
Ông ta đã kẹt trong Ám Kình trung kỳ bảy năm, mặc dù tu luyện ngự nữ công khiến cảnh giới tiến triển cực nhanh, nhưng cửa ải Ám Kình trung kỳ này dù ông ta làm thế nào cũng không đột phá nổi.
Nội thể sinh cơ của một thiếu nữ bình thường đã không còn có quá nhiều tác dụng đối với ông ta.
Chuyện bây giờ ông ta cần chính là càng thêm sinh cơ của nhiều thiếu nữ hơn.
Diệp Hải Đường, chính là lựa chọn rất tốt.
Tấm thân xử nữ, hơn nữa còn là Minh Kình hậu kỳ, thể nội sinh cơ đã có sự thay đổi về chất.
Nếu ông ta có thể hấp thu thể nội sinh cơ của Diệp Hải Đường, vậy ông ta sẽ có khả năng rất lớn đột phát đến Ám Kình hậu kỳ.
Khi đó, thế giới rộng lớn ông ta đều có thể đi được.
Chứ không phải như bây giờ, lén lén lút lút trốn đi trốn tới, bị người của hiệp hội võ đạo truy sát.
“Chú Ngô, sau này cháu sẽ chăm chỉ khổ luyện, tuyệt đối không phụ lòng của chú Ngô!” Đặng Thế Kỳ hưng phấn ôm quyền nói, chờ đến khi chế ngự được Diệp Hải Đường, việc đầu tiên anh ta muốn là đè Diệp Hải Đường xuống dưới thân, hung hăng nhục nhã, đem tất cả những uất ức mà anh ta đã phải chịu đựng trong suốt những năm qua phát tiết ra ngoài.
Ngô Cửu U khẽ vuốt cằm, thiên phú của Đặng Thế Kỳ cũng không tệ lắm, mặc dù không thể nào so sánh được với Diệp Hải Đường, nhưng so với những người trẻ tuổi bình thường khác lại là dư xài, đột phá đến Ám Kình, cũng không phải không có hi vọng.
“Chú Ngô, cháu muốn ra tay lúc con đàn bà kia và tên phế vật kia cùng ăn cơm tối, đến lúc đó ngài đối phó con đàn bà kia và Liễu Thanh, cháu đối phó với tên phế vật kia!” Đặng Thế Kỳ nói, buổi tối là thời cơ tốt nhất, việc anh ta muốn làm chính là bẻ gãy xương của Trần Dật Thần trước mặt Diệp Hải Đường. Để Diệp Hải Đường biết, lựa chọn của cô ta ngu xuẩn đến mức nào.
“Được.” Ngô Cửu U nhẹ gật đầu, trong ba người chỉ có Liễu Thanh là Ám Kình sơ kỳ, có điều mặc dù là Ám Kình sơ kỳ, nhưng sức chiến đấu của Liễu Thanh lạ vì trước đó đã bị thương nên cũng không mạnh hơn so với Minh Kình hậu kỳ bao nhiêu.
Ông ta có thể giải quyết bằng một tay.
Rất nhanh, thời gian đã đến buổi tối.
Người nhà họ Diệp đưa Trần Dật Thần tới một biệt thự được trang trí theo phong cách cổ xưa trên núi.
Căn biệt thự này là sản nghiệp của nhà họ Diệp ở Vịnh Bột Hải, tích hợp nghỉ ngơi và ăn uống, ngày thường, nơi này cũng không mở cửa cho người ngoài mà chỉ tiếp những vị khách quan trọng trong nội bộ nhà họ Diệp.
Sau khi vào cửa, một cỗ hương hoa nhàn nhạt phả vào mặt, khiến cho thể xác và tinh thần của người ta nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Dạ tiệc hôm nay là tiệc tối lấy tư cách cá nhân nên Diệp Hải Đường cũng không gióng trống khua chiêng.
Chỉ ở trong đình viện nhỏ bên trong sơn trang làm mấy món ăn hằng ngày.
Trong đình viện, ngoại trừ Diệp Hải Đường và một bà lão thân hình còng xuống, không còn người khác.
Đối với Diệp Hải Đường, Trần Dật Thần cũng không quá quan tâm, nhưng bà lão phía sau lưng cô ta lại khiến Trần Dật Thần có chút kinh ngạc.
Bà lão trước mắt này thân hình còng xuống, trên khuôn mặt già nua héo hon đầy những nếp nhăn, mà những nếp nhăn này rõ ràng không phải do thời gian mang đến, giống như đã nhận một loại ám thương nào đó, sinh cơ lộ ra.
Đương nhiên, khiến Trần Dật Thần kinh ngạc không phải những nếp nhăn của bà lão kia, mà trong ấn tượng của anh, dường như hồi còn bé đã từng gặp qua bà lão trước mắt một lần.
“Anh Trần?” Thấy Trần Dật Thần nhìn chằm chằm vào bà lão, Diệp Hải Đường không thể không lên tiếng nhắc nhở.
Lúc này Trần Dật Thần mới lấy lại tinh thần, sau khi áy náy cười một tiếng liền ngồi xuống ghế.
“Anh Trần biết dì Thanh sao?”
Diệp Hải Đường nhịn không được hỏi, đối với dì Thanh, cô ta cũng không hiểu biết quá nhiều, dù sao trong trí nhớ của cô ta, dì Thanh đã ở bên cạnh cô ta, nhưng khi đó bộ dáng của dì Thanh không phải như bây giờ, khi đó dì Thanh là một đại mỹ nhân nổi tiếng ở Thương Châu, so với cô ta bây giờ cũng không kém hơn bao nhiêu.
“Không biết.”
Trần Dật Thần mỉm cười, lắc đầu, bà lão trước mắt có lẽ khi còn bé anh đã từng gặp, nhưng dù sao cũng là chuyện của mười mấy năm trước, lúc ấy anh chỉ gặp mặt một lần, có đúng hay không vẫn chưa biết được.
Cho dù thực sự đã từng gặp, nhưng nhìn dáng vẻ của bà lão rõ ràng là không muốn nhắc đến chuyện cũ năm xưa, anh cũng không cần thiết phải xát muối lên vết thương của người ta.
“Cô Diệp, chúng ta vẫn nên đi thẳng vào vấn đề đi!” Trần Dật Thần cười cười, Diệp Hải Đường rõ ràng đã sớm biết thân phận của anh, vậy nên anh cũng không nhất thiết phải che che giấu dấu với Diệp Hải Đường.
“Đi thẳng vào vấn đề?” Diệp Hải Đường cảm thấy rất kinh ngạc, Trần Dật Thần có ý gì.
“Cô Diệp, áp lực phía bên nhà họ Đặng, tôi có thể giúp cô chống lại!” Trần Dật Thần mỉm cười nói, từ khi lên núi biết được Đặng Thế Kỳ đang theo đuổi Diệp Hải Đường, anh đã biết anh bị Diệp Hải Đường tính kế, đương nhiên, anh cũng không trách Diệp Hải Đường, bởi vì đây là chính anh chủ động nhảy vào cái hố của Diệp Hải Đường.
“anh Trần thật đúng là… Ngay thẳng.” Diệp Hải Đường cười khổ, cô ta vốn cho rằng, Trần Dật Thần còn muốn quanh co với cô ta hồi lâu, lại đi thẳng vào vấn đề chính, thật sự không ngờ Trần Dật Thần lại thẳng thắn như vậy, trực tiếp phơi bày mọi chuyện ra ngoài.
“Đây không phải vấn đề ngay thẳng hay không, nếu cô Diệp đã biết thân phận của tôi, vậy cô Diệp nên hiểu rõ, giữa tôi và nhà họ Trần sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến. Trước trận chiến với nhà họ Trần, việc đầu tiên tôi cần giải quyết chính là vấn đề Thương Châu, mà cô Diệp chính là nhân tố không ổn định nhất ở Thương Châu.” Trần Dật Thần nhìn Diệp Hải Đường nói, lời này của anh cũng không có chút phóng đại nào, Diệp Hải Đường thật sự là nhân tố bất ổn nhất ở Thương Châu.
Vì cô ta là võ giả, một võ giả có thiên tư cực kỳ hơn người, hơn nữa sau lưng cô ta còn có nhà họ Diệp, một gia tộc hàng đầu.
Đối với cái gọi là gia tộc hàng đầu này, bây giờ Trần Dật Thần thật ra cũng không có gì phải kiêng kỵ, gia tộc hàng đầu mặc dù thế lực rất lớn, nhưng thường ngày bọn họ cũng phải chịu rất nhiều hạn chế.
Giống như hai gia tộc hàng đầu là nhà họ Thẩm và nhà họ Lý, gia tộc bọn họ có hơn một trăm thành viên, là người đứng đầu gia tộc thì làm chuyện gì cũng phải cân nhắc vì trăm thành viên trong gia tộc, vậy nên bọn họ không có khả năng làm chuyện tổn thương đến Hạ Nhược Y, vì bọn họ không chịu đựng nổi lửa giận của anh.
Hơn nữa lại có Cố Minh Sâm và Hàn Long bảo vệ Hạ Mộng Dao, cho dù bọn họ muốn làm cũng phải cân nhắc xem mình có đủ tư cách hay không.
Nhưng Diệp Hải Đường lại không giống, cô ta vốn không có tình cảm gì với nhà họ Diệp, hơn nữa cô ta còn là võ giả, nếu cô ta thật sự nổi điên lên thì không ai có thể ngăn cản được.
Suy nghĩ ban đầu của Trần Dật Thần là trước khi anh rời đi, hoặc là cảnh cáo Diệp Hải Đường một phen, hoặc là đuổi Diệp Hải Đường ra khỏi Thương Châu.
Nhưng lần này lên núi, sau khi nhìn thấy Đặng Thế Kỳ, anh liền thay đổi chủ ý.
Anh có thể hợp tác với Diệp Hải Đường.
Diệp Hải Đường không muốn gả cho Đặng Thế Kỳ, mà anh, có thực lực để ngăn Diệp Hải Đường gả cho Đặng Thế Kỳ.
Anh có thể mượn cơ hội lần này để kéo Diệp Hải Đường về phía anh, thậm chí có thể để Diệp Hải Đường âm thầm bảo vệ Hạ Nhược Y, mặc dù khả năng rất nhỏ, nhưng Trần Dật Thần vẫn muốn thử một chút.