Mục lục
Đỉnh cấp rể quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 4: TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐỂ CÔ HỐI HẬN!


Hạ Nhược Y cắn chặt đôi môi trắng bệch, đôi mắt xinh đẹp dần dần đỏ lên. Cô biết mẹ nói không sai, Trần Dật Thần đích thực là không có tiền đồ gì, lý trí cũng nói với cô, đáng lẽ đã nên rời khỏi Trần Dật Thần từ lâu rồi.


Nhưng mỗi lần nghĩ đến ánh mắt ôn nhu sủng nịch mà Trần Dật Thần nhìn cô, trái tim Hạ Nhược Y bất giác mềm nhũn xuống.


Phải a, người đàn ông này không có tiền đồ gì cả, nhưng người đàn ông này, sẽ vì một câu dạ dày không khoẻ vô ý của cô mà mỗi ngày đều dậy sớm nấu cháo cho cô, suốt ba năm, chưa hề gián đoạn.


Người đàn ông này không có bản lĩnh gì cả, nhưng trong ba năm này bất luận là trời nổi gió hay đổ mưa, mỗi ngày anh đều sẽ đón đưa cô đi làm tan làm, nhìn cô an toàn đi vào công ty mới rời khỏi.


Ba năm nay, người đàn ông này đã vì cô mà làm quá nhiều quá nhiều rồi…


Bất tri bất giác, trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y đã treo đầy nước mắt.


“Nhược Y, không lẽ…con yêu Trần Dật Thần rồi?” Nhìn thấy bộ dạng này của con gái mình, vẻ mặt Lâm Như Tuệ không dám tin, đây vẫn còn là đứa con gái kiêu ngạo như khổng tước của bà sao?


Hạ Nhược Y không có nói chuyện, cô đã khóc không thành tiếng rồi.


Bản thân cô, cũng không biết nên làm sao nữa.


Nhìn thấy bộ dạng khóc như hoa lê dính hạt mưa của Hạ Nhược Y, lòng Lâm Như Tuệ rối như tơ vò, đây là điều mà có làm sao bà cũng không nghĩ tới, ban đầu lúc Hạ Nhược Y và Trần Dật Thần kết hôn, bà cũng cật lực phản đối, nhưng lại không ngang bướng qua Hạ Trấn Quốc, cuối cùng chỉ đành để hai người ở cùng nhau.


Nhưng mà Lâm Như Tuệ hiểu con gái mình, cô còn tâm cao khí ngạo hơn cả mình vào năm đó, cho nên Lâm Như Tuệ rất tự tin, Hạ Nhược Y tuyệt đối sẽ không nhìn trúng loại khiếp nhược như Trần Dật Thần, chỉ cần qua ha, ba năm, đợi Hạ Nhược Y nhìn thấu bản chất của Trần Dật Thần, không cần bà nói thì Hạ Nhược Y cũng sẽ chủ động rời khỏi thôi.


Nhưng lần này, bà bị tát vào mặt rồi!


Con gái của mình, không những không có rời khỏi tên phế vật khiếp nhược đó, mà hình như còn yêu phải tên phế vật khiếp nhược đó rồi!


“Nhược Y, mẹ biết, Trần Dật Thần đối với con rất tốt, nhưng con phải hiểu, hai người muốn sống cùng nhau cả đời thì phải suy nghĩ đến rất nhiều thứ, không thể chỉ nhìn xem một nửa kia có đối tốt với con hay không được, với điều kiện của con, con hoàn toàn có thể tìm một người đàn ông vừa đối tốt với con, vừa có gia sản bạc triệu…”


“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con tin Trần Dật Thần.” Lâm Như Tuệ còn muốn khuyên, nhưng bị Hạ Nhược Y trực tiếp ngắt lời.


Giây phút này, Hạ Nhược Y đã kiên định suy nghĩ trong nội tâm của mình, bất luận người đàn ông này có vô dụng bao nhiêu, cô cũng sẽ không rời khỏi, đây, là số mệnh của cô!


“Haiz, Nhược Y, con sẽ hối hận…” Lâm Như Tuệ thở dài, nhìn thần sắc của Hạ Nhược Y, Lâm Như Tuệ biết, có nói bao nhiêu cũng vô dụng.


Hối hận sao? Không, sẽ không! Anh tuyệt đối sẽ không khiến em hối hận!


Bên ngoài cửa, Trần Dật Thần siết chặt nắm đấm.


Con tin Trần Dật Thần.


Anh đợi câu này, đã đợi ba năm rồi!


Nhược Y, cảm ơn em, kể từ giờ phút này trở đi, cho dù thế giới này khiến em hối hận, thì Trần Dật Thần anh sẽ không khiến em hối hận!


Trần Dật Thần quay người lại, sải bước lớn rời đi. Từ bây giờ trở đi, trên người anh lại có thêm một nhiệm vụ—Khiến cho Hạ Nhược Y, trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất toàn thế giới này!


Anh phải để cho Lâm Như Tuệ nhìn thấy, phế vật khiếp nhược cũng có thể đem hạnh phúc đến cho người con gái mình yêu!


“Cậu chủ, bây giờ cậu có thời gian không?” Trần Dật Thần vừa ra khỏi bệnh viện, thì nhận được điện thoại của Trần Lâm.


“Chuyện gì?” Trần Dật Thần cau mày, hôm qua anh đã dặn dò Trần Lâm, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì đừng có làm phiền anh, anh không muốn ngày tháng yên bình của mình bị phá vỡ.


“Cậu chủ, lão nô thấy cậu ở thành phố Thương Châu vẫn chưa có chỗ trú chân, cho nên tối qua lão nô đã tự mình làm chủ, mua cho cậu một biệt thự từ chỗ Thẩm Kình Thiên ở trên núi Ngọc Tuyền, cậu chủ, nếu cậu tiện thì bây giờ có thể qua đây xem thử.” Trong ngữ khí của Trần Lâm có vài phần ý vị nịnh hót, tối hôm qua sau khi gọi điện thoại cho Trần Ứng Long xong, Trần Lâm liền biết, cho dù Trần Dật Thần có là một đứa con riêng đi nữa thì cũng căn bản không phải là người mà ông ta có thể đắc tội được, cho nên ông ta đã mua biệt thự tốt nhất núi Ngọc Tuyền ngay trong đêm, coi như là quà nhận lỗi tặng cho Trần Dật Thần.


Biệt thự? Trần Dật Thần theo bản năng muốn cự tuyệt, tuy đã có được tài sản ngàn tỷ, nhưng anh bây giờ vẫn không muốn quá khoa trương, anh thích giản dị hơn, anh thà thân phận của mình là con rể của nhà họ Hạ, chứ không phải là người giàu nhất Thương Châu.


Nhưng mà sau khi nghe thấy ba chữ núi Ngọc Tuyền, Trần Dật Thần lại thay đổi chủ ý.


Bởi vì Hạ Nhược Y đã từng nhắc qua một câu, rất thích hoàn cảnh ở núi Ngọc Tuyền, đợi tương lai kiếm được tiền rồi thì sẽ mua một căn nhà ở núi Ngọc Tuyền, sau đó mỗi ngày dậy sớm leo núi ngắm mặt trời mọc.


Lúc đó Trần Dật Thần đương nhiên là không mua nổi nhà ở núi Ngọc Tuyền rồi, đừng nói là nhà, với tiền lương của anh thì ngay cả cái toilet của núi Ngọc Tuyền cũng không mua nổi nữa.


Bởi vì núi Ngọc Tuyền có sông có núi, cảnh sắc mê người, lại cộng thêm phong thuỷ cực tốt, cho nên nhà ở trên núi là đắt nhất cả Thương Châu này, ngay cả nhà bình thường, mỗi mét vuông cũng phải ít nhất 300 triệu rồi, chứ đừng nói là khu biệt thự cao cấp.


Có thể nói, nếu không có nhà họ Trần, cả đời này Trần Dật Thần cũng không thể mua được một căn nhà ở núi Ngọc Tuyền.


Nhưng sau khi có nhà họ Trần, không cần Trần Dật Thần phải chủ động mua, Trần Lâm đã đặt biệt thự đã mua sẵn ra trước mặt rồi.


Bỏ đi, cứ nhận nó vậy, coi như một món quà tặng cho Hạ Nhược Y. Trần Dật Thần thở dài trong lòng, nhưng làm thế nào để Hạ Nhược Y nhận món quà này là cả một vấn đề.


“Được, tôi sẽ qua đó.” Sau khi nghĩ thông, Trần Dật Thần đồng ý.


“Cậu chủ, tôi sẽ phái xe đến đón cậu.


“Không cần, tôi tự qua đó.” Trần Dật Thần nói, núi Ngọc Tuyền cách bệnh viện cũng không bao xa, càng huống hồ, anh cũng không muốn quá huênh hoang.


“Vâng thưa cậu chủ.” Trần Lâm cũng không dám nói nhiều nữa.


Trần Dật Thần lái chiếc xe điện, men theo đường chính, đi thẳng đến núi Ngọc Tuyền.


Là một khu người giàu có tiếng ở thành phố Thương Châu, an ninh trên núi Ngọc Tuyền được làm rất tốt.


Ngay cả khu dân cư bình thường trên sườn núi cũng được bảo vệ nghiêm ngặt, ở chỗ này, người ở căn bản không cần lo lắng vấn đề của mình.


Sau khi đến khu biệt thự trên đỉnh núi, bảo vệ càng chặt chẽ hơn.


Nếu như nói những người sống trong khu nhà ở sườn núi chỉ là những người giàu của thành phố Thương Châu, thì những người sống ở khu biệt thự trên đỉnh núi, không thể dùng từ giàu để hình dung nữa rồi.


Cả đỉnh núi, chỉ xây chín căn biệt thự.


Trong mỗi một căn biệt thự, đều là những nhân vật lớn có máu mặt ở thành phố Thương Châu.


Lãnh đạo thành phố Thương Châu Lý Tuấn Thành, người giàu nhất Thương Châu Thẩm Kình Thiên…


Đây là nơi tụ hội của tầng lớp thượng lưu hàng đầu ở Thương Châu.


Không cần suy nghĩ cũng biết, muốn mua một căn biệt thự ở đây thì cần phải có giá như thế nào, chỉ sợ là chỉ có tiền không thôi cũng không được, còn phải có thế nữa!


Trần Lâm đương nhiên là có cái thế này, thân là đại quản gia của đệ nhất hào môn Kinh Đô nhà họ Trần, Trần Lâm cũng chỉ thể hiện mặt hèn mọn của mình ở trước mặt Trần Ứng Long và Trần Dật Thần.


Nhưng ở bên ngoài, thân phận của Trần Lâm không hề thua kém một số người quyền quý hàng đầu nào đó, thậm chí là còn hơn nữa, dù sao đứng ở sau lưng của Trần Lâm, chính là nhà họ Trần!


Nhà họ Trần có thể xưng bá xưng vương trong mảnh đất Kinh Đô quyền quý!


“Này, tên nhóc kia, dừng lại cho tôi!” Vừa đi tới cửa khu biệt thự, Trần Dật Thần liền bị một giọng nói ngăn lại.


Một đám nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đen vây tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK