CHƯƠNG 150: NỔI BẬT TRONG SỐ NGƯỜI CÙNG THẾ HỆ.
Kim Lục An cũng trầm tư một hồi, Kim Lăng, hình như không có ai họ Trần làm chủ đại tộc võ đạo hoặc là bang phái tông môn nào hết a.
Theo lý mà nói, một minh kình võ giả nổi bật như Trần Dật Thần, nếu như là võ giả của Kim Lăng thì đã lên bảng Tiềm Long của giới võ đạo Kim Lăng, được các đại tông môn biết đến từ lâu rồi mới phải.
Nhưng, trước giờ, Kim Lục An lại căn bản chưa hề nghe qua cái tên này.
Nhưng tuy rằng nghi hoặc, Kim Lục An cũng không có nghĩ nhiều, nếu như nói Trần Dật Thần chỉ chiến đấu với một người, vậy thì Kim Lục An khó tránh sẽ lo lắng cho mấy người Đoạn Hoành một phen.
Nhưng Trần Dật Thần lại ngông cuồng tự đại như vậy, muốn 1 chọi 4, như vậy thì không còn gì để nói nữa.
Bốn người Đoạn Hoành dù có nói thế nào cũng là võ giả minh kình sơ trung kỳ, bốn người hợp lực, cho dù có là minh kình hậu kỳ, cũng đều có thể chiến được.
Cho nên cuộc đấu này, kể từ khi Trần Dật Thần đề ra ý định 1 chọi 4 thì đã không còn gì để nghĩ nữa.
Trên võ đài, Đoạn Hoành ra tay trước, Thường Thu và hai người còn lại thì theo sát hắn ta.
Chiến pháp hợp kế mà Kim Lục An dạy cho bọn họ này có thể khiến cho bọn họ phát huy thực lực ra 200%, cho nên 4 người rất tự tin, vừa bắt đầu liền đại khai đại hợp bao vây Trần Dật Thần ở giữa.
“Ầm.”
Nấm đấm sắt của Đoạn Hoành vung tới, ma sát với không trung phát ra tiếng ầm ầm phá vỡ không trung, trong chớp mắt, nấm đấm sắt đã đến trước cách mũi Trần Dật Thần ba thước, Thường Thu và hai người còn lại, cũng công thế đúng vào chỗ hiểm của Trần Dật Thần.
Công kích bốn bề!
Đoạn Hoành cười lạnh, như đã nhìn thấy cảnh tượng mũi của Trần Dật Thần bị nấm đấm của mình đập đến toé máu khắp nơi rồi vậy.
Lúc này, Trần Dật Thần ngước mí mắt lên, khoé miệng cong lên một ý cười nhàn nhạt.
Sau đó, Trần Dật Thần ra tay mạnh mẽ!
Một đấm!
Một đấm như sấm chớp!
Đoạn Hoành chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một nấm đấm phóng to ở trước mắt mình một cách vô hạn.
“Rầm.”
Cú đấm của Trần Dật Thần đập trên sống mũi của Đoạn Hoành một cách nặng nề.
“Rắc”!
Tiếng nứt xương giòn tan, vang lên khắp nơi!
Cả người Đoạn Hoành bay ngược ra sau như cọng rơm khô, đập trên lan can của võ đài.
Như tiếng đá khổng lồ đập vào, lan can làm bằng gỗ chắc chắn của võ đài trong nháy mắt đã bị đánh vỡ tan tành, mảnh gỗ vụn bay khắp nơi.
Ngay sau đó, Đoạn Hoành ngã xuống mặt bê tông bên ngoài võ đài một cách nặng nề, mất đi ý thức.
Yên tĩnh!
Yên tĩnh như chết!
Không ai ngờ được, Đoạn Hoành mạnh nhất trong bốn người, vậy mà lại bị một đấm của Trần Dật Thần đánh bay!
Kết cục giống hệt như Trương Sơn Nhạc!
Trên đài, ba người Thường Thu cũng bị cảnh này làm sợ chết khiếp, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Trần Dật Thần, trong đầu Thường Thu lập tức dấy lên một suy nghĩ.
Nhận thua!
Chỉ có nhận thua! Mới có thể bảo toàn cho mình!
Người đàn ông này, căn bản không địch lại được!
Gần như là vào giây phút ý định loé lên, Thường Thu vội vàng mở miệng: “Tôi nhận…”
Thường Thu muốn nói tôi nhận thua, nhưng chữ thua còn chưa được nói ra thì thân ảnh của Trần Dật Thần đã đến trước mặt hắn ta nhanh như tên bắn, một cước, đá lên bụng dưới của Thường Thu.
Cơ thể Thường Thu khom lại, như một con tôm, bay ngược ra ngoài, đập lên người của Đoạn Hoành đang ở bên ngoài võ đài.
Còn lại sắc mặt của Lưu Đông Hạo và Trương Khuyết thì tràn ngập sợ hãi, quay người bỏ chạy, quá đáng sợ rồi, Trần Dật Thần rốt cuộc là yêu nghiệt từ đâu đến vậy, đối phó với Đoạn Hoành và Thường Thu mà chỉ dùng có hai chiêu, vậy hai người bọn họ ở lại võ đài, há không phải là đợi chết sao.
Phản ứng của hai người rất kịp lúc, nhưng tốc độ của Trần Dật Thần càng nhanh hơn!
Chỉ một bước chân, Trần Dật Thần liền đến sau lưng của hai bọn họ, thưởng cho hai người mỗi người một cước.
Không có bất kỳ thấp thỏm nào, hai người lại bay ngược ra ngoài, đập lên trên người Đoạn Hoành và Thường Thu ở bên dưới võ đài.
Một tiếng rên rỉ, Đoạn Hoành ở dưới cùng lúc này bị đập bởi không ít người.
Sắc mặt của đám người võ quán Hạo Nhiên vừa chấn kinh mà lại quái dị, hai võ quán đã đấu nhiều năm như vậy rồi.
Chưa từng xuất hiện qua cảnh tượng này, người của võ quán Kim Cương, vậy mà lại bị đánh đến quay người bỏ chạy ngay trên võ đài.
Mặt mũi của võ quán Kim Cương, mất hết rồi!
Bên dưới võ đài, khuôn mặt của Kim Lục An, đã tái xanh vô cùng.
Ba tên phế vật này!
Cho dù là bị Trần Dật Thần đánh rớt đài cũng không sao, kỹ thuật không bằng người ta, cũng không ai nói võ quán Kim Cương bọn họ sao cả.
Nhưng mà ba người này lại chả có cả dũng khí giao đấu với Trần Dật Thần, Thường Thu trực tiếp nhận thua, Trương Khuyết và Lưu Đông Hạo thì quay đầu bỏ chạy trên võ đài.
Mặt mũi của võ quán Kim Cương để ở đâu đây!
Trên mặt của Tô Hạo Nhiên cũng toàn là sự chấn kinh và lo lắng,Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one, chấn kinh đương nhiên là vì thực lực khủng bố của Trần Dật Thần, lo lắng thì chính là, ông ta thực ra không hy vọng võ quán Kim Cương thắng, lúc Trần Dật Thần lên đài, ông ta cũng chưa từng nghĩ Trần Dật Thần sẽ thắng.
Nhưng, Trần Dật Thần đã thắng rồi, hơn nữa còn thắng rất dứt khoác, giống như chơi đùa vậy, cả hiệp dùng chưa đến 1 phút nữa.
Đầu tiên là 1 quyền đánh bay Trương Sơn Nhạc, sau đó lại 1 mình đấu với 4 người Đoạn Hoành Thường Thu, khiến cho mấy người Thường Thu sợ hãi, quay đầu bỏ chạy.
Trực tiếp khiến cho người của võ quán Kim Cương không còn chút mặt mũi nào, ấn mặt của võ quán Kim Cương xuống đất giẫm đạp.
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Kim Lục An, Tô Hạo Nhiên biết, sau này ngày tháng của võ quán Hạo Nhiên không dễ qua rồi.
Trần Dật Thần bước xuống đài, đám đệ tử của võ quán Hạo Nhiên do Triệu Đông dẫn đầu đều ngoan ngoãn nhường đường cho Trần Dật Thần, trong ánh mắt nhìn sang Trần Dật Thần, tràn đầy sự cung kính và cuồng nhiệt!
Đặc biệt là mấy người Triệu Đông, càng khâm phục Trần Dật Thần sát đất.
Một người Trường Sơn Nhạc đánh xuyên võ quán Hạo Nhiên, sau đó Trần Dật Thần đã báo thù cho bọn họ, đánh tan Trương Sơn Nhạc đã đành, lại 1 chọi 4 đánh cả võ quán Kim Cương.
Cường giả!
Cường giả tuyệt đối!
“Ông chú, chú quá lợi hại rồi.” Tô Linh Ngọc cũng hưng phấn mà xông tới, nhón chân lên, moa một tiếng, đôi môi đỏ in lên bờ má của Trần Dật Thần.
Sắc mặt Trần Dật Thần sững sờ, con nhỏ này sao lớn gan vậy.
Khi nhìn thấy ánh mắt quái dị của đám người, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Linh Ngọc lập tức đỏ lên, cũng ý thức ra hình như mình có chút quá chủ động rồi, dù sao cũng là một đứa con gái, sao có thể hôn ông chú trước mặt nhiều người như vậy chứ.
Muốn hôn cũng nên tìm một chỗ không có người để hôn a.
Đều tại ông chú hết, quá là lợi hại rồi, nếu như anh không lợi hại như vậy, thì mình cũng sẽ không hưng phấn như thế, rồi làm mất đi chừng mực, đúng, tại ông chú, không phải tại mình đâu! Tô Linh Ngọc kiên định mà nghĩ.
Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt có chút bất lực của Trần Dật Thần, Tô Linh Ngọc lại cắn răng, sao nhìn bộ dạng của ông chú, hình như rất là không vui vậy, đây là nụ hôn đầu của người ta, đã giao nộp ra như vậy rồi mà, ông chú chết tiệt, ông chú thối, vậy mà còn không vui nữa!
Tô Linh Ngọc chu chu môi, có chút kích động muốn cho Trần Dật Thần vài đấm tại chỗ.
Lúc này, hai người Tô Hạo Nhiên và Kim Lục An đi tới. Sắc mặt Kim Lục An không dễ coi gì cho lắm, nhưng khoé miệng Tô Hạo Nhiên lại mang theo ý cười, chắp tay với Trần Dật Thần, nói: “Thực lực của anh bạn, nổi bật hơn cả đồng bối, thực sự là đời này Tô mỗ hiếm thấy.”
Lời này Tô Hạo Nhiên tuy có ý tâng bốc Trần Dật Thần, nhưng cũng phần lớn là sự thật, với thực lực mà Trần Dật Thần biểu hiện ra trước mắt đây, ở trong giới võ đạo Kim Lăng, trong cùng thế hệ, đích thực không có mấy người có thể so với Trần Dật Thần.