Mục lục
Đỉnh cấp rể quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 254: MỘT CHIÊU!


Cú đá ngang này của Vương Khôn tới gần đỉnh đầu của Trần Dật Thần, nhưng Trần Dật Thần vẫn không hề động đậy. Khóe môi của Vương Khôn không nhịn được nở một nụ cười lạnh, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống được.


Anh ta vốn cho rằng Trần Dật Thần ngạo mạn như thế, ít nhiều cũng sẽ có chút bản lĩnh, nào ngờ kết quả ngay đến cả kỹ năng tránh cơ bản Trần Dật Thần cũng không làm được.


Nếu đã như vậy… anh ta cũng không cần phải giữ lại…


“Răng rắc!”


Tiếng gãy xương vang lên rõ ràng.


Cơn đau xé gan xé ruột truyền đến từ bắp chân.


Nụ cười lạnh nơi khóe môi của Vương Khôn hoàn toàn cứng đờ, thay vào đó là gương mặt kinh hãi, hoảng sợ.


Anh ta bị hất bay đi.


Bay đi xa bảy, tám mét giống hệt như một con diều bị đứt dây.


Một tiếng “Bịch” thật lớn vang lên!


Vương Khôn đập mạnh vào mui xe Ferrari bên đường.


Mười mấy cô cậu thanh niên đang nói cười lập tức im bặt.


Trên mặt ngập tràn vẻ khó tin, giống hệt như gặp ma giữa ban ngày!


Anh Vương, thua rồi ư?!


Chỉ một chiêu?!


Làm sao có thể chứ?!


Mặc dù không muốn tin, nhưng lúc này Trần Dật Thần vẫn bình yên vô sự đứng ở đó, còn Vương Khôn lại đau đớn rên rỉ nằm trên mui xe Ferrari.


Thắng thua đã rất rõ ràng!


Họ không thể không tin được!


“Anh Đoàn, làm sao bây giờ?” Có người run rẩy hỏi. Người có khả năng đánh đấm nhất trong đám bọn họ chính là Vương Khôn.


Nhưng bây giờ, Vương Khôn lại bị thua bởi một chiêu của Trần Dật Thần.


Rất rõ ràng, cho dù đám người còn lại cùng xông lên thì cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của Trần Dật Thần.


“Gọi điện cho cậu chủ Tôn.” Chàng thanh niên tóc vàng nghiến chặt răng. Nếu không phải là chuyện bất đắc dĩ, thì anh ta cũng không muốn làm kinh động đến cậu chủ Tôn. Bởi vì hai ngày trước cậu chủ Tôn vừa mới bị thua ở vịnh Bột Hải. Mấy ngày nay vừa khéo đang nóng máu, nếu bây giờ đến tìm, chắc chắn sẽ chọc giận cậu chủ Tôn.


Nhưng anh ta nhất định phải lấy lại danh dự trước mặt Trần Dật Thần!


Nếu không, địa vị đại ca của anh ta chắc chắn sẽ bị lung lay!


“Anh Đoàn, mấy ngày nay tâm trạng của cậu chủ Tôn không tốt lắm, hay là…”


“Gọi! Nếu cậu chủ Tôn tức giận, tôi sẽ gánh chịu!”


“Được!”


Sau đó, anh ta bật điện thoại gọi cho Tôn Thuyên.


Lúc này, ở trong một khách sạn cách phố Hoàng Hậu không xa, Tôn Thuyên đang vui vẻ ôm người đẹp trong lòng.


Sau khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Tôn Thuyên bịt miệng người đẹp bên dưới lại, sau đó nhận điện thoại: “Có chuyện gì?”


“Cậu chủ Tôn, anh Vương bị người ta đánh, cho nên anh Đoàn muốn mời anh qua đây một chuyến.”


“Vương Khôn bị người ta đánh?” Tôn Thuyên nhíu mày, cơ thể lập tức ngừng lại một lát. Gã hiểu rất rõ thân thủ của Vương Khôn, cho dù so với đám vệ sỹ dưới trướng của hắn, Vương Khôn cũng không hề thua kém là mấy.


“Vâng. Đối phương chỉ dùng một chiêu đã đánh bại anh Vương!”


“Một chiêu?” Đồng tử của Tôn Thuyên hơi ngưng lại.


“Đã tìm hiểu rõ ràng đối phương là người như thế nào chưa?”


“Vẫn chưa. Ngay đến cả tên của hắn là gì bọn em cũng không biết.”


“Được rồi, trước tiên cứ giữ chân hắn, tôi sẽ lập tức dẫn người qua đó.”


Nói xong, Tôn Thuyên cúp điện thoại, rời khỏi cơ thể người đẹp bên dưới.


“Cậu chủ Tôn, anh đi đâu thế? Người ta còn chưa chơi đủ…”


Thấy vậy, cô gái xinh đẹp có gương mặt đơn thuần, trong sáng với đôi mắt mê người lập tức ôm lấy eo của Tôn Thuyên.


Tôn Thuyên bật cười khả ố, bàn tay thô ráp vỗ nhẹ lên bờ mông tròn trịa, non mềm của cô ta: “Người đẹp, ông đây đi ra ngoài xử lý một người. Xử lý xong, ông đây trở về chơi với em sau!”


“Người ta muốn ở cùng cậu chủ Tôn mà!”


“Được được, ở cùng thì ở cùng, mau chóng mặc quần áo vào đi!” Tôn Thuyên bày ra vẻ mặt cưng chiều. Mấy ngày nay, nhờ có người đẹp này, gã mới giải tỏa được hơn nửa cơn tức giận trong lòng.


Vì thế loại chuyện tốt như kiểu chơi trội này, gã đương nhiên sẽ dẫn người đẹp đi cùng rồi.


Sau khi tung một chiêu giải quyết xong Vương Khôn, Trần Dật Thần cảm thấy hơi nhàm chán. Anh liếc nhìn Đoàn Hạo, hỏi: “Còn ai nữa không? Nếu không còn thì tôi đi đây.”


“Còn! Cậu chủ Tôn sắp đến đây rồi!”


“Hi vọng khi cậu chủ Tôn đến, anh vẫn có thể ngạo mạn giống như bây giờ!”


Đoàn Hạo trầm mặt nói. Không thể không nói, thân thủ của Trần Dật Thần quả thật vượt xa người bình thường.


Ngay đến cả kẻ biến thái như Vương Khôn, Trần Dật Thần cũng có thể dùng một chiêu giải quyết gọn gàng.


Nhưng thế giới này có một câu: “Ba đánh một không chột cũng què!”


Trần Dật Thần có thể đánh được một Vương Khôn, nhưng anh ta không thể đánh được mười Vương Khôn!


Họ nhiều người hơn, đám công tử bọn họ từ trước đến nay chưa từng biết sợ là gì!


“Yên tâm, tôi sẽ không để các người thất vọng đâu!” Trần Dật Thần uể oải ngáp một cái. Anh vốn cho rằng, sau khi để lộ khả năng thật sự của mình, Đoàn Hạo sẽ biết điều, dẫn theo đám bạn xấu xa của mình trốn lui trốn lủi, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.


Nào ngờ, Đoàn Hạo vẫn không phục.


Nhưng Trần Dật Thần cũng không phải là người biết sợ. Nếu Đoàn Hạo đã không phục, vậy thì hôm nay anh sẽ đánh đến khi nào Đoàn Hạo phục rồi mới thôi!


Mấy phút sau, sáu chiếc xe SUV dừng bên đường.


Cửa xe mở ra, hơn hai mươi tên côn đồ mặc quần áo hung hăng xông tới. Bọn họ đều vô cùng cường tráng, khỏe mạnh, sắc mặt hung hãn, nghiêm túc, rõ ràng đều là những người giàu kinh nghiệm từng chinh chiến trên nhiều mặt trận.


Cơ bắp căng phồng, cuồn cuộn trên cánh tay càng khiến người ta ớn lạnh.


“Bịch”


Họ đặt hộp vũ khí màu bạc xuống đất. Chiếc hộp được mở ra, bên trong là các loại vũ khí giết người dùng trong quân đội.


Dao dài, rìu chữa cháy, dao găm tam lăng…


Cảnh tượng này lập tức khiến đám phú nhị đại (thế hệ giàu có thứ hai) Đoàn Hạo sợ xanh mặt.


Mặc dù bình thường họ cũng thích ra oai, đánh đấm với người khác, nhưng phần lớn là dùng nắm đấm, chưa bao giờ họ nhìn thấy cảnh tượng như thế này.


Cái này mà gọi là lấy lại danh dự ư? Rõ ràng là muốn giết người mà!


Đám người đứng xem xung quanh đang giơ điện thoại lên chụp cũng nhao nhao cả lên. Họ vốn cho rằng chụp được cảnh đấu đá đường phố của các cô cậu quý tử nhà giàu này đã đủ kích thích lắm rồi, nào ngờ vẫn còn chuyện kích thích hơn!


Két!


Chiếc Lamborghini màu trắng dừng lại, cửa cánh bướm mở ra.


Tôn Thuyên và cô người mẫu xinh đẹp, trẻ trung sánh vai nhau bước xuống xe. Sau đó cô người mẫu chủ động khoác lên cánh tay của Tôn Thuyên. Cô ta ngẩng cao chiếc cổ trắng nõn của mình lên và liếc mắt nhìn mọi người xung quanh giống như một con công kiêu ngạo.


Hai người họ cười cười nói nói đi về phía trước, đám đông thấy vậy đồng loạt lùi lại, chủ động nhường đường cho hai người.


“Cậu chủ Tôn, chị dâu.”


Đám người Đoàn Hạo cúi người nghênh đón, cung kính chào hỏi.


Khi còn trẻ, họ và Tôn Thuyên là người cùng một hội, nhưng mấy năm gần đây, nhà họ Tôn lại chạy đến “ôm đùi”, nịnh bợ nhà họ Đặng ở Nam Ninh.


Được nhà họ Đặng nâng đỡ, nhà họ Tôn lên như diều gặp gió, làm ăn ngày càng phát đạt. Chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi, khối tài sản của nhà họ Tôn đã tăng gấp mấy lần. Họ không chỉ trở thành gia tộc giàu có tuyến hai, mà còn là gia tộc đứng đầu trong những gia tộc tuyến hai đó.


Quả đúng là “Một người làm quan, cả họ được nhờ.”


Sự phát đạt của nhà họ Tôn cũng giúp Tôn Thuyên có cơ hội dấn thân vào tầng lớp giàu có nhất thành phố Thương Châu, trở thành phú nhị đại đẳng cấp nhất.


Tôn Thuyên của lúc này đã không còn là Tôn Thuyên của trước kia nữa rồi!


Cho nên đám người Đoàn Hạo không thể không dùng thái độ cung kính với gã.


“Người đâu?” Tôn Thuyên thản nhiên lên tiếng. Lần này, gã dẫn theo hơn hai mươi người, họ đều là những người thân cận nhất của gã. Trong đó có không ít người là lính đã giải ngũ. Với thực lực này của họ, đừng nói là đối phó với một người bình thường, cho dù với một người luyện võ, họ cũng có thể xử lý được.


“Ở bên đó.”


Đoàn Hạo chỉ về phía Trần Dật Thần, đám thanh niên tự động tránh ra nhường đường.


Tôn Thuyên lười nhác nhìn về phía Trần Dật Thần.


Ngay sau đó, cả người gã lập tức cứng đờ.


“Cậu chủ Tôn?”


Đám người Đoàn Hạo nhíu mày, biểu cảm của cậu chủ Tôn là sao thế?


“Các cậu… người các cậu đụng phải là anh ta?” Tôn Thuyên nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy da đầu tê buốt.


Đoàn Hạo gật đầu, sau đó nghi hoặc nói: “Cậu chủ Tôn, anh quen hắn ư?”


Đâu chỉ là quen!


Tôn Thuyên cắn chặt răng, nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời gã chính là do Trần Dật Thần ban tặng đấy!


Gã từng quỳ xuống trước mặt Trần Dật Thần sau đó sủa ba tiếng “gâu” ngay trước mặt rất nhiều người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK