CHƯƠNG 205: NGỰ KHÍ LÁI XE
Tiếng súng vang lên, cuộc thi đấu rốt cuộc cũng đã bắt đầu.
Hơn ba mươi chiếc xe thể thao gầm rú lên mấy tiếng vang đinh tai nhức óc, giống như là sóng âm từng đợt từng đợt đập vào trong màng nhĩ của khán giả.
Khán giả bắt đầu sôi sục.
Đang chạy dẫn đầu chính là chiếc Bugatti Veyron màu xanh lam, chủ xe là Đặng Thế Kỳ.
Không thể nghi ngờ kỹ thuật lái xe của anh ta, cho dù là so với tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không thua bao nhiêu, thậm chí còn hơn.
Đương nhiên phần lớn ánh mắt của những người trên khán đài đều nhìn về phía chiếc Bugatti Veyron của anh ta.
Ở trên khán đài có không ít thiếu nữ rống họng gào lên, điên cuồng hò hét cổ vũ cho Đặng Thế Kỳ.
Tất nhiên là cũng có một vài ánh mắt nhỏ rơi ở trên chiếc Lamborghini màu trắng của Tôn Thuyên và chiếc California của Trần Dật Thần.
Nhất là chiếc California của Trần Dật Thần, nó chính là “nhân vật chính” của ngày hôm nay.
Trần Dật Thần cũng không để đám người phải thất vọng, từ lúc mới bắt đầu anh liền tụt lại ở phía sau mọi người rất nhiều, tốc độ chạy như rùa trên đường đua Bột Hải.
Đạo diễn cũng rất cho Trần Dật Thần mặt mũi, còn đưa cảnh này lên trên màn hình rộng.
Ở trên khán đài lập tức vang lên âm thanh trào phúng.
“Cái thứ gì mất mặt xấu hổ, với loại trình độ này mà cũng dám đến đây tham gia cúp thần xe nữa.”
“Thứ không biết tự lượng sức mình mà, đánh cược với anh Tôn, thật sự là không biết chữ chết viết như thế nào mà.”
Nghe những âm thanh chửi bới ở xung quanh, Chu Giai Nhan không khỏi thở dài, cô ta đã không còn ôm bất cứ hi vọng nào đối với Trần Dật Thần nữa, tốc độ của Trần Dật Thần như thế, ngay cả hơi khói xe của Tôn Thuyên cũng không hởi được chứ đừng nói chi là vượt qua Tôn Thuyên.
Chu Quảng Quyền cũng im lặng, anh ta không ngờ đến là ngay từ đầu Trần Dật Thần lại tụt ở phía sau nhiều như vậy, toàn bộ đường đua dài ba mươi cây số, kỷ lục vượt nhanh nhất hiện tại là năm phút hai mươi mốt giây.
Bây giờ một phút trôi qua, Đặng Thế Kỳ là người dẫn đầu chạy hơn 4 km, Tôn Thuyên đã chạy gần 4 km rồi, nhưng mà Trần Dật Thần thậm chí cũng còn chưa hoàn thành một km. Không cần phải nghi ngờ gì nữa, Trần Dật Thần đã bị bỏ lại rất xa và không thể vượt lên được, trong trường hợp không có bất ngờ gì xảy ra, anh chạy xong hết cả đoạn đường này cũng cần khoảng nửa tiếng đồng hồ, có thể được gọi là chậm nhất trong lịch sử.
Trên đường đua, Tôn Thuyên tất nhiên chú ý đến Trần Dật Thần, nhìn bên trong rất nhiều chiếc siêu xe đang chạy căn bản cũng không có bóng dáng của California của Trần Dật Thần, Tôn Thuyên không khỏi cười lạnh. Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của anh ta, từ mới bắt đầu Trần Dật Thần đã được định sẽ thua cuộc.
Đúng là một tên phế vật mà!
Tôn Thuyên dần dần buông lỏng tốc độ, anh ta muốn chờ Trần Dật Thần.
Chờ Trần Dật Thần chạy lên thì sau đó là hung hăng nhục nhã Trần Dật Thần một trận.
Đối với quán quân của cuộc thi siêu xe anh ta cũng không có hứng thú gì, bởi vì quán quân đã bị Đặng Thế Kỳ nắm chắc.
Anh ta không có can đảm để tranh đoạt chức quán quân với Đặng Thế Kỳ.
Mục đích chủ yếu của anh ta vẫn là Trần Dật Thần.
Mấy chục giây sau, chiếc California của Trần Dật Thần chạy ở phía sau.
Kể từ đó Tôn Thuyên đã cố ý kiểm soát tốc độ của chiếc xe để chiếc Lamborghini của anh ta vượt qua chiếc California của Trần Dật Thần một đầu.
Dự định của anh ta chính là cho dù Trần Dật Thần có chạy nhanh bao nhiêu thì anh ta cũng sẽ duy trì khoảng cách một cái đầu xe với Trần Dật Thần.
Giống như là mèo vờn chuột, rõ ràng là mèo có thể ăn hết chuột nhưng mà lại không chịu ăn.
Anh ta muốn để Trần Dật Thần thua trận trong tuyệt vọng.
Suy nghĩ của Tôn Thuyên rất tuyệt vời, Trần Dật Thần cũng rất phối hợp, vẫn luôn áp chế tốc độ xe California.
Sẽ không quá chậm, cũng sẽ không quá nhanh.
Ngay sau đó một hình ảnh rất kỳ lạ xuất hiện ở trên màn hình rộng của đường đua.
Chiếc xe Lamborghini màu trắng giống như là đang đùa cợt, vẫn luôn dẫn trước chiếc California màu đỏ bên cạnh một cái đầu xe.
Tốc độ của California chậm thì Lamborghini cũng sẽ chậm theo.
Tốc độ của California nhanh thì Lamborghini cũng sẽ nhanh theo.
Đùa cợt!
Đùa cợt trắng trợn!
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được Tôn Thuyên đây là đang đùa giỡn Trần Dật Thần.
Rất hiển nhiên Tôn Thuyên căn bản cũng không thèm để ý chiếc siêu xe đang giữ vị trí đầu tiên là ai, anh ta cũng chỉ để ý làm nhục Trần Dật Thần.
Có thể thắng Trần Dật Thần là được rồi.
“Cái tên phế vật này, con mẹ nó chứ, da mặt dày ghê đó, nếu như tôi là anh ta thì bây giờ tôi đã tìm miếng đậu hũ đập đầu vô đó mà chết đi.”
“Tự đập chết mình à? Vậy thì một lát nữa tôi xem ai học tiếng chó sủa bây giờ, haha, muốn chết thì cũng phải chờ xem anh ta học tiếng chó sủa đi rồi hẵng chết.”
Ở trên khán đài, đám người trào phúng không hề kiêng kị chút nào.
Nhạc Linh lại mở to hai mắt mà nhìn, gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc California trên màn hình rộng, sao cô ta lập tức cảm thấy chủ nhân của chiếc California này có điểm giống với Trần Dật Thần vậy nhỉ?
Là do cô ta hoa mắt hay là Trần Dật Thần thật sự đến đây?
Không đúng, nếu như Trần Dật Thần đến đây thì anh phải lái chiếc Koenigsegg của anh ta chứ.
“Nhạc Linh, sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào chiếc California đó vậy, chẳng lẽ là cậu biết chủ xe ngu xuẩn đó hả?” Tống Na nghi hoặc nhìn thoáng qua Nhạc Linh rồi hỏi.
“Chủ nhân của chiếc xe California đó hình như chính là cái người lái chiếc Koenigsegg mà lúc trước tớ đã nói với cậu đó.” Nhạc Linh hơi không xác định.
“Cái đệch! Chắc chắn là cậu đã bị hoa mắt rồi, căn bản không thể nào đâu!” Tống Na bĩu môi khinh thường nói: “Cậu nói cái người lái chiếc Koenigsegg đó người ta chính là nhân vật lớn có thể nhận Cố Minh Sâm và Hàn Long làm đàn em, một nhân vật lớn như vậy mà sao lại chạy chiếc California rách nát kia chứ, hơn nữa Tôn Thuyên còn làm nhục không hề kiêng kỵ như vậy.”
“Cũng đúng, chắc là do tớ đã nhìn nhầm rồi.” Nhạc Linh chờ chờ nói, cô ta cũng cảm thấy khả năng Trần Dật Thần lái chiếc California là cực kỳ nhỏ.
“Được rồi được rồi, đừng có nhìn cái tên ngu xuẩn kia nữa, nhìn anh Đặng kia kìa, anh Đặng đẹp trai hơn nhiều, anh ấy đã chạy được gần một phần ba rồi, sắp chạy trường 10 km, nói không chừng lần này anh Đặng có thể phá vỡ kỷ lục của đường đua vịnh Bột Hải đó.” Tống Na nói.
“Ừm.” Nhạc Linh nhẹ gật đầu, di chuyển ánh mắt nhìn về phía Đặng Thế Kỳ đang dẫn đầu trên đường đua.
Chiếc Bugatti Veyron màu lam của Đặng Thế Kỳ giống như là một vị vua bất khả chiến bại, toàn là dẫn đầu và bỏ xa người ở vị trí thứ hai hơn 600 m.
Mọi người đều đang hò hét điên cuồng vì chuyện đó.
Trái ngược lại với Tôn Thuyên và Trần Dật Thần, lúc này lại không có người nào chú ý, bởi vì hai người bọn họ tranh tài thắng thua đã không còn chờ mong gì.
Đây hoàn toàn là một sự sỉ nhục.
Đám người bọn họ chỉ cần giây phút công bố kết quả, vậy thì Trần Dật Thần sẽ bò một vòng quanh đường đua học tiếng chó sủa là được rồi.
Trong lúc tất cả mọi người đều đang cho rằng Trần Dật Thần thua cuộc là không thể nghi ngờ gì, Trần Dật Thần rốt cuộc cũng đã đặt tay lên trên tay lái.
“Xem ra là công phu ngự khí của mình cũng chẳng ra làm sao.” Trần Dật Thần lầm bầm lầu bầu thở dài, nếu có người nào nhìn thấy cảnh tượng lái xe của Trần Dật Thần chắc chắn sẽ kinh ngạc đến nỗi mắt cũng rơi xuống đất.
Từ lúc mới lái xe, Trần Dật Thần cũng không có đặt xe ở trên tay lái, mà là dùng thể nội kình khí để khống chế tay lái.
Sở dĩ đột nhiên có suy nghĩ muốn dùng khí kình để khống chế tay lái cũng không phải là Trần Dật Thần muốn khoe khoang, mà là anh không có cách nào đột phá cửa ải hóa kình sơ kỳ để đạt đến hóa kình trung kỳ.
Điểm mấu chốt để đột phá hóa kình trung kỳ nằm ở chỗ ngự khí.
Ngự khí nguyên chất!
Bởi vì đột phá quá nhanh, Trần Dật Thần vẫn không có cách nào kiểm soát được kình khí trong cơ thể của mình.
Lần này đua xe, sau khi nhìn thấy tay lái Trần Dật Thần liền sinh ra suy nghĩ dùng kình khí để khống chế tay lái.
Hiệu quả không được khả quan cho lắm, Trần Dật Thần không thể khống chế được kình khí như là điều khiển tay, chỉ có thể khống chế phương hướng đơn giản.
Nhưng mà Trần Dật Thần cũng không nản lòng, dù sao thì anh cũng vừa mới đột phá đến hóa kình sơ kỳ chưa đến hai tháng, tốc độ này đã có thể được xem như là nhanh nhất của hiện tại.
Cho nên để đột phá đến hóa kình trung kỳ chỉ là vấn đề về thời gian thôi, Trần Dật Thần đối với thiên phú của mình luôn có lòng tin tuyệt đối.