CHƯƠNG 176 SAO LẠI LÀ THẰNG ĂN HẠI NÀY?!
“Hay! Hay lắm!” Bà Lâm nghiến răng trèo trẹo, từ lâu đã không còn ai dám mạo phạm bà ta thế này.
“A Bưu!” Bà Lâm lạnh giọng quát, vừa dứt lời, một người đàn ông vạm vỡ mặc vest đen đeo tai nghe bước ra, anh ta cao khoảng một mét chín mươi lăm, lúc đi đứng toát lên khí thể mạnh mẽ bức người, rõ ràng là đặc điểm của vệ sĩ.
“Bà Lâm.” A Bưu hơi cúi người
“Vả miệng! Vả miệng con tiện nhân này thật mạnh cho tôi!” Bà Lâm chỉ Lâm Như Tuệ, ác độc nói.
“Vâng, bà Lâm.” A Bưu như một cỗ máy không có cảm xúc, bình thản gật đầu, su đó đi về phía Lâm Như Tuệ.
Thấy một người đàn ông to cao như vậy đi về phía mình, Lâm Như Tuệ lập tức hoảng hốt: “Anh định làm gì? Tôi nói cho anh biết, bạn trai của con gái tôi…”
“Bốp”
Lâm Như Tuệ còn chưa nói xong đã bị A Bưu cắt ngang, dùng bạt tai để “cắt ngang”!
Một người phụ nữ như Vương Hiểu Hồng chẳng thấm là bao so với sức lực cái tát này của A Bưu.
Chỉ một cái tát mà Lâm Như Tuệ đã như một con diều đứt dây bay vút ra ngoài, văng xa khoảng bốn năm mét, đụng trúng mô hình nhà ở.
“Binh”
Lâm Như Tuệ ngã mạnh xuống đất, phun ra khỏi miệng ba bốn cái răng đầy máu, nằm trên đất rên rỉ liên tục.
Mắt thấy A Bưu lại đi về phía mình, Lâm Như Tuệ lập tức hoảng loạn, gần như bò lăn bò càng chạy ra ngoài.
Nhưng A Bưu chỉ bước ba bước đã đuổi kịp Lâm Như Tuệ.
Sau đó anh ta nắm lấy cổ áo sau của Lâm Như Tuệ, kéo Lâm Như Tuệ như kéo một con gà.
“Bớ người ta giết người!” Lâm Như Tuệ la hét thảm thiết như heo bị thọc tiết.
“Bốp!”
A Bưu lại tát vào bên mặt còn lại của Lâm Như Tuệ, đánh đến nỗi khoe môi bà ta rách ra, chảy máu đầm đìa.
Vương Mai ở gần đó nhìn thấy cảnh này, nhất thời bị dọa đến nỗi hai chân run lẩy bẩy, thật ác độc quá!
Thấy A Bưu không định dừng tay, Lâm Như Tuệ gào lên, lập tức quỳ xuống trước mặt bà Lâm, nước mắt nước mũi lấm lem mà dập đầu xin tha.
“Xin tha mạng, xin tha mạng! Bà Lâm, tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không dám nữa…”
Lâm Như Tuệ lau nước mắt cầu xin, bà ta vốn không phải người mạnh mẽ, thích mềm không thích cứng.
Thường ngày ở nhà, bà ta xúc phạm Trần Dật Thần, Trần Dật Thần luôn nhẫn nhịn bà ta, điều này đã cho bà ta ảo giác rằng chính mình rất lợi hại, cả thế giới đều xoay quanh bà ta.
Chính vì ảo giác này mà thường ngày Lâm Như Tuệ hễ ra đường là hống hách.
Nhưng không ngờ, hôm nay lại gặp phải bà Lâm còn ngang ngược hơn bà ta.
Dạy dỗ bà ta một trận ra trò!
“Giờ đã biết sai rồi sao?” Bà Lâm cười giễu, Lâm Như Tuệ như một khúc xương rẻ tiền, bạn không đánh nó đau, nó sẽ không bao giờ biết cái gì là trời cao đất dày.
“Đã biết si rồi, tôi đã biết sai rồi.” Lâm Như Tuệ gật đầu lia lịa, thái độ vô cùng nhún nhường.
“Hừ, còn dám kêu bạn trai con gái bà xử tôi không?” Bà Lâm khịt mũi mỉa mai.
“Không dám nữa, tôi không dám nữa.” Lâm Như Tuệ lắc đầu ngoay ngoảy, miệng thì nói không dám, trong lòng lại nghĩ đợi Hạ Nhược Y dẫn bạn trai đến, nhất định phải lột da bà Lâm ra.
“Hừ, coi như bà khôn đó!”
“Tiểu Vương, gọi bảo vệ lôi bà ta ra ngoài.” Vẻ mặt bà Lâm cao ngạo, xua tay như đuổi chó.
“Vâng, bà Lâm.” Vương Hiểu Hồng cúi người, càng cung kính với bà Lâm hơn, hôm nay bà ta đã nhận thức được quyền thế là thế nào, nhà họ Lâm của bà Lâm chỉ là một gia đinh trung lưu nhỏ ở Thương Châu, thậm chí bà Lâm cũng không phải con cháu đích tôn của nhà họ Lâm, vậy mà bà Lâm còn ra tay không chút sợ hãi như vậy.
Nếu Lâm Như Tuệ không phải khúc xương mềm, không dập đầu nhận lỗi, hôm nay bà ta sẽ bị vệ sĩ của bà Lâm đánh chết tươi!
Vương Hiểu Hồng không chút hoài nghi!
Chốc sau, bảo vệ phòng kinh doanh nhà đất chạy đến, tóm láy Lâm Như Tuệ, lôi Lâm Như Tuệ ra khỏi phòng kinh donh nhà đất như lôi một con chó chết, vứt trên đường lộ ở ngoài.
Lúc này, dùng một chữ thảm để tả Lâm Như Tuệ cũng không đủ.
Tóc tai bù xù, quần áo đầy vết máu, mặt cũng sưng vù, răng trong miệng cũng chẳng còn mấy cái.
“Lâm Như Tuệ, bà không sao chứ, có cần tôi đưa bà đi bệnh viện khám không…” Vương Mai quan tâm hỏi han, vừa nãy sức lực A Bưu đánh Lâm Như Tuệ đã dọa bà ta phát ngốc, thậm chí bà ta còn cảm thấy Lâm Như Tuệ sắp bị đánh chết rồi.
“Đi bệnh viện cái gì! Bà đây còn chưa xả cơn tức nè!” Lâm Như Tuệ tức giận nói, bà ta còn chưa từng bị ai xử thế này bao giờ, bị đánh rớt răng đầy đất không nói, sau cùng còn phải quỳ gối xin tha, hôm nay nếu không lấy lại thể diện, bà ta trở về còn không phải sẽ bị hàng xóm láng giềng cười chê sao.
“Nhưng vừa nhìn đã biết bà Lâm kia rất có máu mặt, bà ta ra ngoài đều dẫn theo vệ sĩ.” Vương Mai phụ họa, thời buổi bây giờ, người ra đường còn dẫn theo vệ sĩ đều không phải người tầm thường, ít gì cũng là người của gia tộc lớn.
“Máu mặt? Người đàn bà thối tha kia có thể có máu mặt cỡ nào! Không phải chỉ là thằng vệ sĩ thôi sao? Ai không thuê nổi chứ? Đợi bạn trai con gái tôi đến, tôi sẽ kêu nó thuê cho bà đây mười tên vệ sĩ, bà đây ngày ngày ra ngoài đều dẫn theo, lúc đó, tôi gặp người đàn bà thối tha kia lần nào thì đánh bà ta lần đó!” Lâm Như Tuệ hung hăng nói, hiện giờ bà ta đã đặt toàn bộ hy vọng lên người “bạn trai” của Hạ Nhược Y.
Theo bà ta thấy, bà Lâm dù tai to mặt lớn cỡ nào cũng không to bằng “bạn trai” của Hạ Nhược Y.
Vương Mai thở dài, bà ta vẫn cảm thấy người “bạn trai” kia của Hạ Nhược Y không đáng tin lắm.
Chính lúc này, một chiếc Koenigsegg chạy đến trước mặt.
Thấy Koenigsegg, Lâm Như Tuệ lập tức háo hức nhảy cẫng lên, một tay chỉ Koenigsegg, một tay kéo tay Vương Mai, hưng phấn kêu lên: “Vương Mai, mau nhìn đi, là xe sang, là xe sang đó! Nhất định là con gái tôi đến cùng bạn trai nó!”
“Sao bà biết người ngồi trong xe là con gái bà?” Vương Mai nghi hoặc, lẽ nào Hạ Nhược Y thật sự dẫn theo “bạn trai” cô đến lấy lại thể diện cho Lâm Như Tuệ sao?
“Không phải con gái tôi còn có thể là ai, trên núi này còn ai có thể lái chiếc xe tốt như vậy?” Lâm Như Tuệ tự cho là đúng, tuy bà ta không biết logo của Koenigsegg nhưng cũng có thể nhìn ra, mấy chiếc xe sang như Ferrari, Lamborghini và chiếc xe trước mắt này căn bản không cùng đẳng cấp, đại gia bình thường không thể lái được.
Cũng chỉ có đại gia sống ở biệt thự trên đỉnh núi mới có thể mua được loại xe này, hơn nữa, vừa khéo sau khi bà ta gọi điện cho Hạ Nhược Y xong thì xe lái đến, ngoại trừ Hạ Nhược Y và “bạn trai” nó, không thể nào là người khác!
Tiếng động cơ của xe hơi thể thao ngày càng gần, mấy giây sau, rốt cuộc cũng ngừng lại trước mặt Lâm Như Tuệ, cửa cánh bướm mở ra, Lâm Như Tuệ háo hức xông lên, chuẩn bị bày tỏ sự cung kính với “bạn trai” của con gái mình.
Nhưng sau đó, ý cười trên mặt Lâm Như Tuệ đều đông cứng.
Sao lại là thằng ăn hại này?!
Người bước xuống xe chính là Trần Dật Thần, lúc nãy anh đã nhìn thấy Lâm Như Tuệ từ xa, vốn anh không muốn xử lý, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ thảm hại của Lâm Như Tuệ, Trần Dật Thần lại không kiềm được mà xoay đầu.
Không phải Trần Dật Thần ti tiện, mà vì đó là mẹ ruột của Hạ Nhược Y, nếu bà ta xảy ra chuyện gì, không cần nghĩ cũng biết tâm trạng Hạ Nhược Y sẽ thế nào.