Trên boong tàu, Trần Dật Thần nghe thấy từng câu từng chữ của Quản Nam Thiên không thiếu một cái nào.
Vốn dĩ sau khi anh đang chuẩn bị thúc giục phương thức hô hấp của Tiêu Quốc Trung, anh chủ động tấn công một lần nữa, giết chết Cảnh Đằng, trực tiếp kết thúc trận chiến. Nhưng mà lúc này sau khi nghe thấy lời nói của Quản Nam Thiên, anh cũng không nóng lòng ra tay, mà lại im lặng thúc giục pháp hô hấp thần bí chờ đợi Cảnh Đằng tấn công.
“Thằng chó, dừng lại ở đây được rồi.”
Mấy giây đồng hồ sau, nương theo một tiếng gầm nhẹ, khí thế của Cảnh Đằng tăng lên cực hạn, thể nội khí huyết cuồn cuộn như thủy triều, cả người giống như một mặt trời đang thiêu đốt, khí tức kinh khủng.
Gầm nhẹ một tiếng, bóng người lay động.
Dưới ánh trời chiều, Cảnh Đằng dừng bước, cả người dường như co lại còn một tấc, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt của Trần Dật Thần.
“Nhanh thôi.” Cảnh Đằng đã hoàn toàn từ bỏ phòng thủ, sau khi buông tay đánh cược một lần, tốc độ nhanh đến mức cực hạn, đến mức có không ít đại sư võ đạo đều kinh ngạc kêu lên, mà những đệ tử trong môn phái thì lại hoàn toàn không có cách nào nhìn thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy có một cái bóng chớp nhoáng.
Hô.
Trong nháy mắt tiếp cận, Cảnh Đằng đấm ra một quyền.
Một quyền này đã thôi động bí pháp Âm Dương Quyền, hoàn toàn từ bỏ phòng thủ, thể nội khí huyết dường như đang thiêu đốt, khí tức đáng sợ, Nội Kình điên cuồng phun trào, đánh bàn tay phải, áp súc tinh thần cùng khí, thần, gần như hòa tan với nhau, uy lực kinh khủng như thế.
Nguy hiểm!
Trần Dật Thần chấn động trong lòng, lần đầu tiên anh cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ trên người của Cảnh Đằng, nhưng mà trên mặt của anh lại không hề có vẻ e ngại và khiếp đảm, mà là trực tiếp vung cánh tay phải lên đón lấy bàn tay của anh ta.
Giờ phút này cánh tay phải của anh giống như là một cây kiếm lớn, nắm đấm của anh hóa thành mũi kiếm sắc bén.
Dũng cảm tiến tới, có tôi vô địch.
Đoạn Sơn Hà!
Trần Dật Thần thôi động chiêu pháp hô hấp thần bí trong âm thầm, đồng thời trực tiếp vận dụng sát chiêu Đoạn Sơn Hà kết hợp khí và kình hoàn mỹ, tạo thành Nội Kình tinh thuần nhất, toàn bộ đều hội tụ trên nắm tay, những nơi mà nắm đấm đi qua không khí đều đồng loạt bị nổ tung, tạo thành chân không.
Đoạn sơn xuất, địch nhân vong!
Trong chốc lát, khí thế trên người của Trần Dật Thần cũng xảy ra sự thay đổi kinh thiên động địa, anh giống như là một chiến tướng công kích chém giết trên chiến trường cổ đại, hoàn toàn không để ý đến an nguy của bản thân, dốc hết toàn lực đâm kẻ thù một kiếm, cố gắng hết sức giết chết kẻ thù.
Giờ phút này cho dù là Cảnh Đằng hay là Trần Dật Thần đều đang vận dụng thực lực mạnh nhất, hơn nữa đều không hề thối lui một chút nào, lại chọn cứng đối cứng.
Có thể nói cây kim so với cọng râu!
Oành!
Bỗng nhiên mọi người lại ngừng thở, nhìn chăm chú mà không chớp, mắt nắm đấm sắt của Trần Dật Thần và Cảnh Đằng kịch liệt đánh vào nhau, Nội Kình hội tụ trên nắm tay của hai người gần như được bắn ra trong nháy mắt, uy lực kinh khủng.
Bùm bùm bùm!
Trong chốc lát, tiếng vang xé toạc không khí vang lên, kình phong đáng sợ lấy điểm va chạm hai nắm đấm sắt của hai người làm tâm điểm, tạo thành một vòng xoáy kình phong đáng sợ, giống như là một vòi rồng nhỏ càng quét bốn phía.
Cùng lúc đó, nắm đấm của hai người Trần Dật Thần và Cảnh Đằng tách ra, gặp phải một lực phản chấn đáng sợ, cánh tay rung động kịch liệt, đồng loạt không khống chế được mà lùi ra phía sau.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Trần Dật Thần lui ra phía sau ba bước, mỗi một bước đều mạnh mẽ có lực, trực tiếp giẫm nát boong tàu ở dưới chân vỡ vụn.
Mà đổi thành ở bên kia, Cảnh Đằng lui về năm bước mới dừng lại.
Trần Dật Thần ổn định thân thể, nhanh chóng ổn định khí huyết đang lăn lộn trong cơ thể, trông có vẻ cũng không có gì đáng lo ngại.
Mà Cảnh Đằng thì sắc mặt trắng bệch, khí huyết trong cơ thể quay cuồng, gần như mất đi khống chế, cánh tay phải rũ xuống rách cả gan bàn tay, máu tươi chảy xuôi theo đó nhỏ xuống trên boong tàu, trông vô cùng chói mắt dưới ánh mặt trời.
Ngoại trừ cái đó ra, khóe miệng của anh ta cũng tràn ra một tia máu.
Lúc nãy lấy cứng chọt cứng, chẳng những anh ta bị lực phản chấn đáng sợ làm cho chấn động đến nỗi rách cả gan bàn tay, cánh tay run lên gần như mất đi tri giác, hơn nữa lục phủ ngũ tạng còn bị Nội Kình xâm nhập vào, nhận thương tích không nhỏ.
Tất cả những thứ này đều mang đến cho Cảnh Đằng một sự chấn động thật lớn.
Có nằm mơ anh ta cũng không nghĩ tới lúc anh ta đang thi triển Âm Dương Quyền bí pháp, sau khi vận dụng sát chiêu vẫn không đánh chết Trần Dật Thần, hơn nữa còn tiếp tục rơi vào thế hạ phong.
Dưới ánh hoàng hôn, anh ta giống như là một tượng đá được điêu khắc đứng nguyên tại chỗ, mở to mắt, mặt mũi tràn đầy biểu cảm không thể tin được mà trừng mắt nhìn Trần Dật Thần, dường như là đang hỏi tại sao anh ta lại có thể mạnh đến trình độ như vậy?
“Anh Thần thật là uy vũ.”
Đáp lại Cảnh Đằng là đám người Vũ Văn Bác vỗ tay hò hét.
Mặc dù bọn họ không nhìn ra được lúc nãy Trần Dật Thần và Cảnh Đằng lấy cứng chọi cứng nguy hiểm đến cỡ nào, nhưng mà nhìn thấy rõ ràng lúc này Trần Dật Thần vẫn bình yên vô sự, mà Cảnh Đằng thì đang bị chảy máu, thậm chí ngay cả khóe miệng cũng tràn ra tia máu… cái này đủ để chứng minh trong trận giao phòng lúc nãy, Trần Dật Thần đã chiếm thế thượng phong.
Ngay cả bọn người Vũ Văn Bác cũng nhìn ra điểm này, huống hồ chi những võ giả kia?
“Hóa ra đây mới chính là thực lực chân chính của bọn họ, quả thật rất đáng sợ.”
“Đúng vậy đó, dựa vào khí thế lúc nãy Cảnh Đằng đã bộc lộ, chỉ sợ là dũng khí đánh một trận với anh ta cũng không có.”
“Cảnh Đằng đã đủ cường đại lắm rồi, nhất là một quyền hồi lúc nãy, quả thật kinh khủng như thế, kết quả chẳng những bị Trần Dật Thần ngăn cản lại, ngược lại còn bị thương… rốt cuộc là Trần Dật Thần mạnh đến cỡ nào thế?”
Những đệ tử trong môn phái đó đều cảm thấy khiếp sợ sau khi nhìn thấy thực lực của Trần Dật Thần và Cảnh Đằng, đồng loạt nghị luận, ánh mắt nhìn về phía hai người bọn họ tràn ngập kinh hãi.
Bọn họ được xem như là người ưu tú trong môn phái, nhưng mà so sánh với Trần Dật Thần và Cảnh Đằng quả thật chính là tiểu vu gặp đại vu, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
So sánh với chiếc tàu thứ ba và thứ nhất đang nghị luận ầm ĩ, chiếc tàu thứ hai lại cực kỳ yên tĩnh.
So sánh với những đệ tử trong môn phái và đám người Vũ Văn Bác nằm ngoài giới võ đạo mà nói, những đại sư trong giới võ đạo trên chiếc tàu lớn thứ hai chẳng những có mắt nhìn xa hơn bọn họ, hơn nữa còn đứng gần hơn, thấy rất rõ ràng, cảm nhận lại càng trực tiếp.
Ngoại trừ Không Minh đại sư, Trương Thiên đại sư, Triệu Vô Đạo cùng với Kiều Vũ Đấu đã từng chứng kiến Trần Dật Thần xuất ra thực lực mạnh nhất để giết bắc thần hải, tất cả những đại sư võ đạo đều kinh ngạc không nhẹ.
Ngay cả Cảnh Vân Phong và Võ Chí Châu đến từ Chiến Minh, ba con Cảnh Thế Minh cũng không ngoại lệ.
Trong đó, Võ Chí Châu cùng với các đại sư võ đạo giống như nhau, không ngờ tới thực lực của Cảnh Đằng và Trần Dật Thần lại mạnh đến mức độ như vậy.
Về phần Cảnh Vân Phong, hai ba con Cảnh Thế Minh… mặc dù trước đó từ đầu đến cuối Trần Dật Thần đều khắc chế Cảnh Đằng, nhưng mà trong cái nhìn của bọn họ, Trần Dật Thần đều là dựa vào kinh nghiệm liều mạng chiến đấu của mình, so về thực lực thì vẫn yếu hơn Cảnh Đằng… Cảnh Đằng đã vận dụng Âm Dương Quyền để đánh nhau với Trần Dật Thần, Trần Dật Thần bị chấn động lùi về phía sau nửa bước.
Trong loại tình huống như thế này, bọn họ tin tưởng vững vàng cho dù Cảnh Đằng có từ bỏ phòng thủ, chủ động tiến công thì cũng có thể đánh chết Trần Dật Thần một cách nhẹ nhàng. Kết quả Cảnh Đằng vẫn rơi vào thế hạ phong như cũ, hơn nữa còn bị vết thương nhẹ… cái này khiến cho trong lòng của bọn họ kinh ngạc không thôi.
“Rốt cuộc thì bây giờ tôi cũng đã hiểu tại sao Trần Dật Thần lại có thể đánh chết hai tên thượng nhẫn của nước N, thậm chí còn tạo ra vụ án đẫm máu ở nước N.” Sau đó, có một đại sư võ đạo mở miệng phá vỡ sự trầm mặc.
“Đúng vậy đó, cậu ta thật sự quá mạnh… dựa vào uy lực một quyền lúc nãy của Cảnh Đằng, cho dù là võ giả Hóa Kình trung kỳ cũng chưa chắc có thể tiếp được, kết quả cậu ta chẳng những chặn được, hơn nữa còn làm Cảnh Đằng bị thương.” Có đại sư võ đạo phụ họa.
“Nói như vậy, thế thì Cảnh Đằng đã có thực lực của võ giả Hóa Kình trung kỳ đỉnh tiêm.” Những đại sư võ đạo chưa từng chứng kiến tận mắt trận chiến như bừng tĩnh đại ngộ, sau đó khiếp sợ không thôi, lên tiếng nói.