"Trùng hợp vậy! " Dương Tiểu Vy dùng giọng điệu đắc ý khẽ nói.
Điệu bộ của cô ta khiến ai cũng cảm thấy rất chướng mắt, không muốn hơn thua với cô ta ngay tại bệnh viện. Lam Lam và mẹ cô đang nắm lấy tay Tiểu Sơ liền phớt lờ đi qua mặt cô ta tiến về phía trước.
Ở phía sau, Dương Tiểu Vy cố ý đả kích thêm một câu trực tiếp bắn thẳng vào Lam Lam.
“Cô về nhà đi, tôi có chuyện muốn nói”.
Lam Lam liền dừng bước.
Thi Thi đứng gần Tiểu Vy nhất,cô đưa mắt nhìn cô ta nghiêm nghị cảnh cáo.
" Im đi…! Rồi đi về nhà"Ở đây có mẹ,Thi Thi và Lam Lam không muốn cho mẹ nghe thấy một tin tức xấu nào nữa.
Lý Tuyết Cầm đứng kế bên khuề nhẹ vào tay Tiểu Vy khuyên bảo.
"Về nhà thôi con! "
Tuy bà nói chuyện với Tiểu Vy nhưng ánh mắt bà ta lại liếc nhìn Lam Lam và mẹ của cô với dáng vẻ lo sợ.
Không đợi Tiểu Vy trả lời, mẹ cô vừa nói dứt câu đã vội vàng kéo cô rời khỏi. Tướng đi của bà gấp gáp đến nỗi,như đang trốn tránh sợ ai đó sẽ đuổi theo mình.
Lúc này Mai Anh bất giác suy nghĩ gì đó liền quay lại nhìn sau lưng bóng dáng mẹ của Tiểu Vy. Trong bà ta khá là quen mặt. Hình như không phải người lần trước được tự xưng là mẹ của Tiểu Vy.
"Bà ta là ai, dường như không phải cái người phụ nữ lần trước sỉ nhục con có phải không? " Đến giờ bà vẫn còn để bụng chuyện ngày hôm đó. Cũng may Hạo Thiên đã cắt đứt gia đình bên đó rồi.
Nghe xong, cả Lam Lam và Thi Thi đều thở phào nhẹ nhõm. Hai người chỉ sợ mẹ sẽ hỏi câu nói lúc nãy của cô ta.
Lam Lam hờ hững cố gắng giải thích cho mẹ.
“Người đó mới chính là mẹ ruột của cô ta, còn người phụ nữ kia là mẹ của Tử Lan…”
"Ra là vậy, nhưng mẹ cảm thấy bà ta rất là quen… Không biết đã từng gặp ở đâu! " Mai Anh nhíu mày trầm tư suy nghĩ.
Lam Lam mím môi.
"Con cũng mới gặp bà ta chỉ một lần… Mẹ biết bà ấy sao? "Cô gặp bà ta vào mấy bữa trước khi cô đến đón An Nhiên và thấy bà ta đến đón A Vĩ, lúc trước khi cô còn ở bên Thái Lan,biết rất rõ hai chị em nhà này,được biết Tiểu Vy chỉ là con của vợ trước còn Tử Lan là con của vợ bà sau.
Mai Anh lắc đầu lạnh lẽo nói.
" Không! Mẹ quen biết bà ta để làm gì? Mà lúc nãy cô ta nói là có ý gì….?"
Lam Lam và Thi Thi lập tức nhìn nhau, cả hai đều biến sắc.
Ngay lập tức, Thi Thi sải bước chân lại?chớp chớp mắt nhìn mẹ của mình, khẽ nói.
“Không có gì đâu mẹ! Con cũng xong việc rồi, chúng ta đi ăn một chút đi”.
Lam Lam gật đầu nhanh, nói theo chị mình.
" Phải đó mẹ, con đói rồi! "Vừa nói, cô vừa sờ bụng của mình.
Thấy vậy, Mai Anh cũng không hỏi gì thêm. Dương Tiểu Vy đã đi ra khỏi nhà của bà. Việc gì bà phải quan tâm cô ta nữa làm gì?
Lý Tuyết Cầm kéo Tiểu Vy rất mạnh mà còn đi nhanh khiến gương mặt của cô liền cau có khó chịu, hất mạnh tay mẹ mình ra.
" Mẹ làm gì vậy? Còn đang mang thai đó! "
Lý Tuyết Cầm dừng bước liếc mắt quay lại đằng sau.
Thấy làm lạ, Tiểu Vy bèn hỏi tiếp.
"Có chuyện gì mà khuôn mặt của mẹ xanh xao đến như vậy? "
Lý Tuyết Cầm im lặng.
Một lát sau, bà vẫn nhìn trân trân chỗ lúc này, ánh mắt có phần đăm chiêu khẽ nói.
"Con bé lớn lên trông thật xinh đẹp… Chẳng khác Lục Diệp Bằng lại thích con bé nhiều đến như vậy! "
Tiểu Vy hoang mang chẳng hiểu mẹ cô đang nói gì? Cái gì mà liên quan đến Lục Diệp Bằng.
"Rốt cuộc mẹ đang nói vấn đề gì vậy? Mẹ có biết ai trong đó đâu! "
Lý Tuyết Cầm liếc nhìn Tiểu Vy.
"Mẹ biết nhiều hơn con đấy! "
Bà nói xong liền đánh qua chuyện khác,
"Con định làm gì với bản xét nghiệm này… Lại đổ cho Lục Diệp Bằng nữa sao? "
Tiểu Vy liền cười khẩy.
"Không hẳn!”
" Ý con là… "Lý Tuyết Cầm nhíu mày.
Tiểu Vy nhìn vào bản xét nghiệm với ánh mắt độc ác, nhếch môi cười.
" Người anh khó đối phó thì chuyển qua người em thôi! "
"Ý con… Lục Diệp Minh sao? " Bà trợn to mắt lên.
Dương Tiểu Vy không trả lời mà chỉ gật đầu xem như đó là câu trả lời của cô.
Cô biết sẽ rất khó khi đổ cho Lục Diệp Bằng lần nữa. Nhưng cũng phải cho anh ta nếm mùi vị bị cô hành hạ một lần cho thật xứng đáng. Nếu như mọi chuyện bại lộ, cô sẽ dùng chiêu bài cuối cùng là Lục Diệp Minh.
Chỉ có anh ta có thể cứu được cô.
******
Buổi tối khi ánh trăng đang dần phát sáng lên. Ánh đèn trong phòng khách thì lại không quá sáng. Bầu không khí trong phòng khách nhà họ Lục càng thêm ảm đạm hơn.
Dương Tiểu Vy đã đem kết quả về nhà và cô ta đã được xác nhận có thai với Lục Diệp Bằng. Cả nhà không một ai nở một nụ cười khi biết tin tức chấn động này đã thành sự thật.
Trên tay Lục Diệp Phong vẫn còn cầm giấy xét nghiệm trên tay cộng với kết quả giám định ADN quan hệ quyết thống của Lục Diệp Bằng và A Vĩ. Đúng thật A Vĩ chính là cháu nội của ông.
Lục Diệp Bằng vẫn đứng ngay đó, gương mặt khá bình tĩnh không có gì gọi là bất ngờ đối với anh. Có lẽ anh cũng đã đoán trước được những gì đang diễn ra vào ngày hôm nay.
Đứng kế bên anh, Lam Lam nét mặt có một chút mệt mỏi. Đôi mắt có phần long lanh như giọt sương mai nhìn mọi người. Bây giờ cô không biết phải nói gì và làm gì khi bây giờ đã có một số người đang đứng về phe của Tiểu Vy.
Lâm Hoa là người lên tiếng đầu tiên, đôi môi của bà nhếch lên,liếc nhìn Lam Lam, rồi nói lớn.
“Mọi chuyện đã rõ, Tiểu Vy có hai đứa con của Diệp Bằng… Và Diệp Bằng phải chịu trách nhiệm với con bé”.
" Vậy mẹ muốn con làm gì? "Lục Diệp Bằng lạnh lùng hỏi nhanh.
Lâm Hoa đắc ý kéo Tiểu Vy ra đứng kế bên cạnh Lục Diệp Bằng, rồi phun ra hai từ: " Danh phận".
“Con hãy cho mẹ con của Tiểu Vy một danh phận xứng đáng nhất”.
" Cái gì…? Cô có biết mình đang nói gì không?" Bà nội tức giận, bước tới chỉ vào mặt con dâu của mình quát lớn.
Lam Lam cũng giật thót theo câu nói của mẹ chồng cô.
Danh phận… Có nghĩa là anh sẽ lấy cô ta làm vợ sao?
Diệp Ngôn trước giờ cũng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng ngày hôm nay cô cũng thấy rất bất bình thay cho sư phụ của mình liền đứng lên phản bác.
“Mẹ…! Anh Diệp Bằng đã có vợ rồi, mẹ nói như vậy là có ý gì?”
Lục Diệp Bằng nghe xong bỗng bật cười, anh đưa mắt nhìn em gái thay mẹ mình trả lời.
"Ý mẹ rất đơn giản… Có lẽ mẹ muốn anh ly hôn với chị dâu của em và cưới Dương Tiểu Vy về làm vợ… " Dứt lời, anh liếc nhìn qua mẹ mình hỏi “Con nói vậy có đúng không? "
Gương mặt Lâm Hoa có vẻ bối rối.
Lục Diệp Bằng rít một hơi thật mạnh, rồi khẽ nhẹ nhàng thả ra một câu khiến tất cả mọi người đều một phen khiếp sợ. Đặc biệt đã kích động đến Lâm Hoa.
"Nếu là gì có con mà phải cho người đó một danh phận thì… " Anh nhìn thẳng vào ba mình "Ba ơi! Người phụ nữ tên là Tử Du, ba cũng phải cho cô ấy một danh phận xứng đáng…! "
"Lục Diệp Bằng!!! Mày… " Lâm Hoa tức điên lên,không nói nên lời khi bà vừa nghe cái tên mà bà rất căm ghét nhất trên đời.
Trong nhà chỉ có một số người biết người phụ nữ mà Lục Diệp Bằng đang nói là ai, còn lại thì chỉ biết nhìn nhau đầy khó hiểu.
Lam Lam sửng sốt nhìn qua bà nội. Có vẻ như Lục Diệp Bằng đang muốn kiếm chuyện trả đũa mẹ chồng cô.
Lục Diệp Phong ngược lại không tức giận, mà ông còn rất hả hê nhìn về vợ của mình.
“Nếu ý định của bà muốn cho Tiểu Vy một danh phận thì lời nói của Diệp Bằng tôi có nên xem xét”
"Ông… " Nét mặt Lâm Hoa lại tức đến nổi mặt càng đỏ ửng lên.
Lúc này, Dương Tiểu Vy mặt dày bước lên khoát tay mình vào cánh tay của Lục Diệp Bằng, nói chuyện với bộ dạng uất ức.
"Không lẽ em sinh cho anh tận hai đứa con, anh không thể nào vì con mà về lại bên cạnh em sao? "
Lục Diệp Bằng trợn mắt lên, anh nhanh chóng quay đầu nhìn Lam Lam.
Lam Lam vẫn im lặng nhìn hai người đang khoát tay nhau trước mặt mọi người.
Một lát sau, Lam Lam cũng không thể nào chịu nổi,không nói tiếng nào liền xoay người đi lên lầu.
"Lam Lam!!! "
"Sư phụ!!! "
Cả Thi Thi và Diệp Ngôn cùng nhau đuổi theo cô lên lầu.
Ánh mắt Lục Diệp Bằng như một con sói đen hung hăng hất mạnh cánh tay Dương Tiểu Vy ra khiến cô ta một chút nữa đã rơi xuống đất.May mắn lúc đó,Lục Diệp Minh đã bước tới thật nhanh từ đằng sau ôm lấy cô ta.
Mọi người cũng giựt mình hốt hoảng.
Lục Diệp Bằng cao giọng cảnh cáo.
"Tôi đã nói không được chọc tức cô ấy… Cô không nghe sao? "
Gương mặt Lục Diệp Minh âm u, ánh mắt ánh ra ngọn lửa. Sau khi dìu Tiểu Vy đứng dậy, anh ta liền bước tới nắm lấy cổ áo của Lục Diệp Bằng, quát lớn.
"Cô ấy đang mang thai, tại sao anh lại hành động như vậy? Lỡ như cô ấy xảy thai thì sao? "
Ai ai cũng đưa mắt nhìn Lục Diệp Minh đầy kinh ngạc.
Hành động bảo vệ thái quá này của anh ta lại khiến Lục Diệp Bằng bỗng chốc nảy sinh nghi ngờ.
Lục Diệp Minh có cần vì đứa bé trong bụng của Dương Tiểu Vy mà lại trước mặt mọi người chỉ trích anh. Nếu trong bụng của cô ta là con của anh thì cũng chả liên quan đến Lục Diệp Minh, thậm chí cái tên khốn này còn phải ghét cay ghét đắng nữa chứ,đằng này…
Tuy rằng câu nói của Lục Diệp Minh chỉ là theo phản xạ tự nhiên, nhưng người trong nhà không ai là không biết tính tình của anh ta rất kiêu ngạo có phần ích kỷ chỉ biết tư lợi cho bản thân mình. Nhưng hôm nay anh ta vì một người phụ nữ mà đứng ra bênh vực, mọi người cũng rất thấy làm lạ.
Lục Diệp Minh cảm nhận ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ, anh khẽ buông Lục Diệp Bằng ra,cuối cùng khẽ nói một câu.
“Tôi chỉ lo lắng giùm con anh thôi, dù sao tôi cũng là chú của nó”.
Lục Diệp Minh không nói thì thôi, anh ta càng nói thì càng làm cho Lục Diệp Bằng nghi ngờ anh ta dữ dội thêm thôi.
Lục Diệp Bằng rất thông minh lại có tính đa nghi, ánh mắt và nét mặt của Lục Diệp Minh sẽ không bao giờ qua khỏi được đôi mắt sắc lạnh của anh.
Lúc này,Lục Diệp Bằng chỉ biết nhìn lên trên lầu,có phải bây giờ cô đang đau lòng không? Không được anh phải lên đó khuyên nhủ cô.
Anh nhìn tất cả mọi người,rồi dõng dạc cất lên giọng điệu trầm lặng, nhưng tận sâu bên trong là sự cảnh báo rất đáng sợ.
“Nếu đã mang thai thật sự thì cứ việc sinh đứa bé ra, nếu đúng thật là con của tôi… Lục Diệp Bằng này sẽ chịu trách nhiệm cả mẹ và con. Nhưng nếu như một khi sinh ra, tôi lại phát hiện là không phải con của tôi” Anh bước tới từ trên cao nhìn xuống Dương Tiểu Vy,nghiến răng nói “Tôi sẽ cho cô sống không bằng chết”.
Nghe xong,Dương Tiểu Vy liền chết điếng tại chỗ, trái tim cũng run sợ đập mạnh dữ dội, ánh mắt nhìn qua Lục Diệp Minh ngay.
Lục Diệp Bằng lại nhìn qua về phía mẹ của mình,chép miệng hờ hững nói.
"Mẹ đừng phí công chia rẽ con và Lam Lam nữa……! Con không hiểu mẹ vì sao lại có thành kiến với vợ của con… "Nói một nữa anh liền tỏ vẻ suy tư, cong môi cười khẩy bước từng bước lại gần bà "Hay… Là mẹ đã để cô ấy bắt được điểm yếu……Muốn dùng Tiểu Vy để thay thế vợ của con”.
Nói rồi, Lục Diệp Bằng rướn người nghiến răng nghiến lợi,nói khẽ vào tai của bà một câu.
“Nếu như bà đụng đến Lam Lam… Tôi sợ rằng, mình sẽ không thể kiềm chế một lần nữa xuống tay với bà.Đừng để tôi biết người nổ phát súng đêm hôm đó chính là bà… Nếu không thì….”
Bờ vai của Lâm Hoa liền run lên dữ dội, nét mặt cũng rơi vào trạng thái lo lắng. Cả người liền đứng như tượng nhìn Lục Diệp Bằng.
Lục Diệp Bằng nhếch nhẹ đôi môi nhìn bà, rồi không nói gì nữa liền cất bước lên lầu.