Vừa trở về nhà là anh đã lao vào chuẩn bị căn phòng cho công chúa nhỏ của mình.Phòng An Nhiên gần với căn phòng của hai người, đều trang bị những hoạ tiết hoạt hình từ cánh cửa ra vào cho đến bên trong.Mỗi thứ tốt nhất anh đều muốn dành cho cô con gái bé bỏng này của anh.
Sắp tới lễ hội ở trường,anh phải thể hiện thật tốt mới có thể để bù đắp tất cả cho hai mẹ con.
Biệt thự của anh thì chỉ tuyển vệ sĩ trực cả ngày lẫn đêm, còn lại người giúp việc thì chỉ làm theo giờ đến tối thì lại về.
Anh không muốn trong không gian của gia đình của anh lại xuất hiện thêm một người nào khác.
Làm xong tất cả, Lục Diệp Bằng tắm rửa định trèo lên giường chuẩn bị đi ngủ sớm,để sáng mai còn qua rước vợ và con về đây,thì đột nhiên chuông điện thoại bàn trên đầu giường vang lên một cách bất ngờ.
Anh suy nghĩ vài giây,rồi bước tới bắt máy.
"Chuyện gì.....?"
"Được rồi tôi xuống liền".
Không biết là ai nhưng dáng vẻ của anh vào lúc này rất gắp gáp.
Lục Diệp Bằng phóng thật nhanh ra ngoài cửa.
Đập vào mắt của anh chính là Thiên Dật cùng với An Nhiên và các hành lý của hai người được chất cao như núi ngay tại giữa sân nhà.Nhưng lại không hề thấy bóng dáng của một người con gái mà anh luôn để trong tim.
Nhìn hình ảnh như vậy,Lục Diệp Bằng nhất thời đứng hình vài giây cho đến khi An Nhiên bước đến ôm chầm lấy chân của anh nũng nịu gọi anh.
"Ba ơi! Con đến ở với ba rồi nè,ba có vui không?"
Vậy mà lúc này đây,Lục Diệp Bằng đã rơi vào trầm mặc.
Lam Lam! Vợ của anh, tại sao cô không có ở đây?
Sự hụt hẫng lập tức dâng lên trên nét mặt đượm buồn của anh.
Thiên Dật nhìn nét mặt của Lục Diệp Bằng không nhịn được liền cong môi lên cười khẩy.Thấy anh rể không trả lời cháu gái,anh đành buộc lòng phải lên tiếng.
"Hazz..... Tiểu An Nhiên ơi! Ba của con hình như không thích chúng ta đến đây thì phải".
Lúc này Lục Diệp Bằng nghe xong,anh bỗng phát giác giựt mình,ánh mắt vô thức lướt xuống nhìn con gái.Thấy con gái cứ nhìn anh bằng ánh mắt đáng yêu như thế, nhịn không được Lục Diệp Bằng liền cúi người xuống bế thẳng con gái lên.
"Con đi đến đây với Cậu Thiên Dật thôi sao?”Lục Diệp Bằng nhìn An Nhiên hỏi.
An Nhiên tỏ vẻ suy tư liếc mắt nhìn Thiên Dật rất lâu,sau đó nhớ lại những gì mẹ dặn khi nãy.Rồi đưa mắt lại nhìn Lục Diệp Bằng từ tốn trả lời.
"Dạ đúng rồi! Cậu Thiên Dật qua đây ở chung với chúng ta".
"Vậy còn mẹ con thì sao? Mẹ con không qua đây à?" Đây vẫn là điểm mấu chốt mà anh muốn hỏi nhất.
Người quan trọng nhất chính là Lam Lam tại sao không qua đây?
Nhìn sắc mặt của người anh rể,Thiên Dật cười không khép miệng lại được.
"Anh rể! Anh thích chị em đến như vậy sao?Nhìn vào nét mặt của anh bây giờ thật sự giống như một tên đại ngốc bị vợ bỏ vậy..."
"Bốp...."
Thiên Dật vừa nói dứt câu thì ngay lập tức anh đã bị ai đó đánh vào đầu một cái thật mạnh và mang theo một giọng nói đầy chanh chua.
"Ai ngốc.....? Em dám chửi chồng chị là tên ngốc sao?"
Đó là Lam Lam.
Cô định tạo bất ngờ cho Lục Diệp Bằng, nhưng cái thằng em trời đánh này đã không biết giữ mồm giữ miệng khiến cô phải hủy bỏ kế hoạch ban đầu, chỉ vì câu nói của Thiên Dật đang chế nhạo người đàn ông của cô.
Lục Diệp Bằng thất thần nhìn về cô.Trong đầu anh cũng đang nghĩ đến là cô đang bị làm khó dễ ở nhà, nên cô đã không đến được.Nhưng lúc này người đứng trước mặt của anh chính là người mà anh đang tìm kiếm nãy giờ.
Thiên Dật kêu đau một tiếng rồi khẽ lườm liếc Lam Lam với một ánh mắt như hình viên đạn.
Lam Lam liền mặc kệ, cô sải bước chân đến trước mặt Lục Diệp Bằng nhíu mày hỏi.
"Anh làm gì mà đứng thừ người ra như vậy,mau giúp em đem đồ vào trong nhà đi!"
"Oh...!"Nhất thời Lục Diệp Bằng vẫn chưa hình dung đây có phải là sự thật hay không, nhưng vì câu nói của cô,đã khiến anh thực sự tin những gì mà mình nhìn thấy đều là sự thật.
Một lúc sau, Lục Diệp Bằng cho người sắp xếp hết lại tất cả căn phòng trong nhà.
Được biết lần này qua đây ở.Lam Lam có dẫn theo Thiên Dật.Sau một hồi hỏi chuyện thì anh cũng biết được lý do Thiên Dật qua đây ở là gì?
Có lẽ chuyện của Thiên Dật và Diệp Ngôn cũng có một phần lỗi của anh trong đó.Nhưng để Thiên Dật ở trong nhà thì lại bất tiện cho anh và cô.m quá đi.Chắc anh phải tìm cách nào đó mua một căn nhà để làm quà tặng cho em vợ và cũng giúp anh và cô không bị ai quấy rầy nữa.
Chuẩn bị phòng cho An Nhiên và Thiên Dật xong, đến lượt Lam Lam thì cô lại không cho anh đem đồ của cô vào ở trong phòng của anh.
Lúc này nét mặt của Lục Diệp Bằng trở nên đầy hoang mang.
"Sao vậy?"
Lam Lam khẽ cười, cô không nói gì liền đưa tay lấy hành lý của mình lại, rồi bước chân di chuyển đến một căn phòng khác.
Bước vào bên trong, cô xoay đầu lại nhìn anh đang đứng ngoài cửa.Rồi nở một nụ cười thật tươi, nhẹ nhàng nói.
"Em sẽ ở căn phòng này, chúng ta đã không còn là gì của nhau nữa..... Nên hạn chế tiếp xúc sẽ tốt hơn".
"Em nói như vậy là sao?"Lục Diệp Bằng nôn nóng bước vào bên trong nhìn cô hỏi gấp
Lam Lam chớp chớp mắt nhìn anh.
"Thì....Thì chúng ta đã ly hôn rồi....!" Tại sao đứng trước anh, trong lòng cô luôn run rẩy như thế này.
Nghe xong,Lục Diệp Bằng thở gấp,vội vàng đưa tay lên ôm chặt vai cô,ngữ khí khó chịu.
"Anh đã hứa sẽ không làm gì em cho đến khi hết thời hạn rồi mà!"
Đã ở chung nhà, mà không cho anh ở chung phòng với cô.Thì thà cô ở bên nhà bên đó sẽ tốt hơn.Chứ để mỗi ngày anh nhìn thấy cô ăn mặc những chiếc váy ngủ gợi cảm như thế mà anh không làm gì được.Có khác nào anh tự thiêu chết chính mình không.
Nghe anh nói như vậy,Lam Lam liền bĩu môi hất hai tay của anh đang để trên vai của cô ra,sau đó đi vài bước đến cửa sổ liền mở cửa ra.Hít thở thật sâu, rồi khẽ nói.
"Anh là người đàn ông không bao giờ biết giữ lời hứa,ai biết được khi em nằm bên cạnh anh.Thì có khi nào máu động vật trong con người anh bỗng chốc nổi lên không?" Cô hiểu dục vọng trong con người anh mạnh mẽ đến chừng nào mà....Biết là chuyện ấy sẽ xảy ra nhưng cô không muốn mình sẽ mang thai vào lúc này.
Lục Diệp Bằng ngỡ ngàng nhìn bóng lưng của cô.Có thể trên đời này, người hiểu anh nhất chỉ có người con gái này thôi!
Cô nói không sai..... Người đàn ông như anh, sẽ không bao giờ giữ được chữ tính ở trước mặt của cô.
Lam Lam là một người con gái luôn khiến anh không thể kiềm chế cảm xúc trong lòng mình.Lần đầu tiên gặp cô và cho đến hiện tại thời điểm này, cô vẫn làm cho anh cái cảm giác muốn yêu thương,chinh phục một người con gái mang dáng vẻ xinh đẹp này thôi
Nghĩ rồi, Lục Diệp Bằng chỉ còn biết nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Anh từng bước đi lại gần cô, rồi đưa tay ra ôm lấy cô từ phía sau,chiếc mũi cao của anh cọ vào vành tai của cô khàng giọng hỏi.
"Nhưng nếu như anh nhịn không nổi thì sao?"
Trái tim Lam Lam bắt đầu đập điên cuồng,bàn tay nắm chặt tay anh,ngăn không cho anh làm càng trước ngực cô.Lam Lam ngẩng đầu lên nhìn anh thì Lục Diệp Bằng lại thừa dịp cúi đầu xuống hôn lên đôi môi của cô một cách nồng nhiệt.
Một nụ hôn không kéo dài, nhưng cũng đủ làm cho cả hai say mê đối phương.
Lam Lam thở hỗn hển nhìn anh trả lời.
"Anh vẫn còn Bella mà...!"
Nghe xong,Lục Diệp Bằng nghiêm mặt nhìn cô,gằn giọng.
"Ăn nói vớ vẩn...."
Lam Lam cười hì hì,sau đó quay người lại ôm lấy anh, cô úp mặt vào ngực anh.
Lục Diệp Bằng mỉm cười hôn lên tóc cô, khẽ thở dài.
"Từ sau khi anh lấy em cho đến nay,anh chưa bao giờ đụng vào người phụ nữ khác....."
Lam Lam kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Thật sao?"
"Thật....! Lần trước Dương Tiểu Vy gạt chúng ta,anh không hề chạm vào cô ta... Người phụ nữ độc ác như cô ta làm sao anh có thể chạm vào được".Nghĩ đến Dương Tiểu Vy từng bán thân ở vũ trường, thì một người đã yêu thích sự sạch sẽ như anh,thật sự cảm thấy rất kinh tởm khi cô ta từng được xem là bạn gái của anh
Nét mặt của Lam Lam đờ ra vài giây.
"Vậy hai năm nay thì sao? Anh không qua lại với ai sao?"
Lam Lam có phần kích động, nếu như anh nói như vậy.Thì chuyện mẹ đã nói với cô đều là lừa gạt cô hết rồi sao?
Lục Diệp Bằng nhìn gương mặt Lam Lam,đáy mắt hiện lên sự lo lắng.
"Em sao vậy? Anh chưa bao giờ phản bội em, kể cả chúng ta có ly hôn thì ngoài em ra....Anh không hề có bất cứ người phụ nữ nào hết,Bella cũng vậy....Anh và cô ta đơn thuần chỉ là đối tác làm ăn.Hơn nữa hiện nay Bella đã có người khác, cô ấy sẽ không quấy rầy chúng ta nữa đâu,em hãy yên tâm".
Câu nói của anh về Bella làm cho cô nảy sinh nghi ngờ.
"Là sao....? Ý anh là..."
"Cô ấy đã có mục tiêu mới"
"Hả...." Cô có nghe lầm không vậy.
Bella và Dương Tiêu Khải là loại người "Cả Thèm Chóng Chán" nhanh như vậy sao? Hai người chỉ trong thời gian ngắn mà đã thay đổi đối tượng.Nhưng rõ ràng cả hai đều là người rất chung thủy trong việc theo đuổi người mình thích mà?
Dương Tiêu Khải theo đuổi cô từ thời cấp ba và cho đến điểm hiện tại cậu ta cũng đã kiên trì việc theo đuổi cô gần hơn bảy năm nay.Còn Bella, cô cũng đọc được blog của cô ấy, được biết cô ấy cũng theo đuổi anh còn hơn cả Dương Tiêu Khải theo đuổi cô.
Nhưng chỉ mới đây thôi cô ấy còn muốn khiêu chiến với cô để giành lấy Lục Diệp Bằng.Vậy mà hôm nay cô ấy đã thay đổi một sớm một chiều chỉ vì cô ấy đã có đối tượng mới.
Lam Lam liếc mắt nhìn anh với dáng vẻ không tin.
"Anh gạt em sao? Hôm trước Bella còn tỏ vẻ anh sẽ yêu cô ta trước mặt em nữa mà?".
Nghe xong,Lục Diệp Bằng phá lên cười,anh cọ mũi vào chóp mũi cứ cô.
"Em không tin thì hội trại sắp tới ở trường của An Nhiên em sẽ biết"
"Cô ta cũng đến nữa sao?" Lam Lam ngạc nhiên.
Trong lòng cô có chút khó chịu liền xô anh ra, vẻ mặt cau có.
"Tại sao...Tại sao cô ta cũng có mặt? Chẳng phải chỉ có phụ huynh mới được quyền tham gia sao?"
Cô chợt nhớ ra điều gì đó, liền trừng mắt nhìn anh hỏi thẳng.
"Có phải trước đó anh nghĩ em không về, nên đã kiếm cớ cho cô ta đi cùng với anh và con gái của em không?"
Lục Diệp Bằng đập tay lên trán bất đắc dĩ thở dài.Cái cách ghen tuông của cô luôn đẩy anh cho người khác khiến anh ba phần bất lực, không biết phải nói sao cho cô chịu hiểu nữa.
Lam Lam chau mày nhìn anh rất lâu, rồi chợt nhận ra người đàn ông đang đứng trước mặt cô là người mà cô hằng đêm đều nằm mơ nhìn thấy.Có lẽ ông trời cũng thấy việc hai người xa nhau là việc không hề dễ dàng, nên đã thật nhanh cho cô quay trở về bên cạnh anh.
Ngược lại,trong đầu Lục Diệp Bằng lại nhớ đến từng câu nói mà Hoắc Thiếu Tiên đã nói trước đó với anh.
"Lần này không biết A Hổ sẽ làm gì?Nhưng điều hắn ta hâm dọa chúng ta thì không nên xem thường được.... Có lẽ mục tiêu của hắn ta chính là Lam Lam và cũng có thể người nhà của anh.Và chắc chắn xung quanh chúng ta sẽ có người của hắn ta theo dõi".
Anh không quan tâm là ai theo dõi anh.Điều anh lo lắng nhất bây giờ, chính là sự an toàn của Lam Lam và An Nhiên.Anh không thể để cho cô gặp phải nguy hiểm như lần trước được,cho dù có chết anh cũng phải bảo vệ cho hai người quan trọng nhất của cuộc đời anh.
Một lần đánh mất cô, đã khiến trái tim anh tan nát rơi xuống thẩm vực sâu không còn một chút nào có thể kéo lên được.Thêm một lần nữa, anh không biết mình có thể nào tồn tại mà đứng lên nói lời yêu cô nữa không.
Đôi mắt Lam Lam rưng rưng, nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc vì giờ đây cô cũng có thể được ở bên cạnh anh.
Lục Diệp Bằng cúi đầu xuống, nhìn thấy cô khóc trái tim anh chợt đau nhói.Không kìm lòng,anh lại tiếp tục hôn lên đôi môi của cô.
Nụ hôn này lại dâng lên rất nhiều cảm xúc,anh yêu cô và cô cũng yêu anh.Giống như hai người đã chờ đợi giây phút này quá lâu, như hai người vừa trải qua một cuộc xa cách từ rất lâu.
Hơi thở hai người hoà quyện vào nhau,Lục Diệp Bằng ôm chặt lấy Lam Lam và lần đầu tiên anh không bị cô ép ra một câu nói...
"Anh yêu em....!"
Lam Lam giựt mình mở mắt ra nhìn anh.
Lục Diệp Bằng vừa mới nói anh yêu cô sao?
Nhưng anh vẫn không buông tha đôi môi của cô.Anh gấp gáp cắn mút chiếc môi của cô khiến nó trở nên tê dại,xưng tấy lên.
Anh tiếp tục lập lại ba chữ ấy.
"Anh yêu em...!"
"Anh yêu bà xã của anh rất nhiều!"
Vì anh không muốn sau này phải hối hận khi không kịp nói ba chữ này với cô.