"Đúng như những gì chúng ta dự đoán, lần này A Hổ vào công ty Lục Thị chính là chủ kiến của mẹ kế của anh.Dường như ba của anh đã không còn tin tưởng bà ta nữa,cho nên tôi nghĩ mẹ kế của anh đang muốn ba của anh rời khỏi chiếc ghế chủ tịch".
Lục Diệp Bằng nhíu mày, tâm trạng có chút mệt mỏi.Anh không hiểu nổi, bây giờ Lục Diệp Văn đã ngồi trên chiếc ghế Tổng Giám Đốc rồi.Bà ta còn muốn gì nữa, không lẽ bà ta vẫn còn lo lắng chuyện gì sao?
Lục Diệp Bằng chưa kịp nói gì thì Hoắc Thiếu Tiên đã nói thêm.
"Lục Diệp Văn đang bị mắc bẫy, tôi nghĩ cũng một tay mẹ kế anh gây ra".
"Mắc bẫy...."Lục Diệp Bằng nghi hoặc.
Hoắc Thiếu Tiên gật đầu, rồi lấy ra một tấm hình đưa đến trước mặt Lục Diệp Bằng dõng dạc nói.
"Cô gái này tên là Trương Hiểu Nghê,là một phát thanh viên chuyên moi móc thông tin cá nhân đời tư của nghệ sĩ để trục lợi, cô ta đã xảy ra tình một đêm với Lục Diệp Văn và anh ta đang bị uy hiếp".
Lục Diệp Bằng cầm tấm hình lên, nhìn người phụ nữ bên trong.Nét mặt anh đã trở nên hoàn giá lạnh, buông ra một câu nói mang theo sự quen biết.
"Thì ra là cô ta sao?"
"Anh biết người phụ nữ này sao?"Hoắc Thiếu Tiên tỏ vẻ ngạc nhiên.
Lục Diệp Bằng gật đầu, cười lạnh.
"Cô ta đã từng phỏng vấn tôi, xém chút nữa đã làm hư khuy măng sét mà Lam Lam đã tặng cho tôi.Nhớ lại,tôi chỉ hận bản thân mình tại sao không tống cổ cô ta ra ngay lúc đó".
Nghe xong, Hoắc Thiếu Tiên nhìn xuống khuy măng sét đang cài trên áo vest của Lục Diệp Bằng.Vậy ra đây là của Lam Lam tặng cho anh ta sao?
Anh luôn tự hỏi tại sao Lục Diệp Bằng lại trân quý khuy măng sét hình dạng hoa hồng đến như vậy, cho dù có cũ kỹ đến như thế nào thì anh cũng không bao giờ thấy anh ta thay chiếc khuy măng sét mới.
Thì ra đó cũng là lý do khi ai đụng vào chiếc khuy măng sét đó mà không có sự cho phép của Lục Diệp Bằng thì đều phải trả một cái giá thật đắc.
Lục Diệp Bằng chẳng để ý đến gương mặt tràn đầy hâm mộ của Hoắc Thiếu Tiên đối với anh,ánh mắt của anh vẫn nhìn vào tấm hình chằm chằm,suy nghĩ một chuyện.
"Vậy là anh ấy đang bị cô gái uy hiếp là do người đàn bà đó gây ra sao? Không lẽ mục đích là.....?"
"Anh cũng nghĩ như tôi có phải không?" Ánh mắt Hoắc Thiếu Tiên đăm chiêu.
Lục Diệp Bằng trầm mặc một lúc lâu, đôi mắt ba phần lạnh lẽo.
"Lam Lam đã rời khỏi nhà họ Lục, có lẽ Thi Thi đang là mối lo ngại cho bà ta.So với mẹ thì anh trai của tôi lại nghe lời vợ hơn.Anh ấy không giống Lục Diệp Minh, người nào tốt người nào xấu chắc anh ấy sẽ phân biệt được.Vậy cho nên, việc anh ấy rơi vào tình cảnh ngày hôm nay dù không chắc chắn nhưng tôi nghĩ bà ta cũng có một phần nào đó trong đây".
"Oh...."Hoắc Thiếu Tiên gật đầu khẽ cười.
Ngẫm nghĩ trên cuộc đời này,anh đều quen hai người anh em là Tịch Duy An và Lục Diệp Bằng này,gia đình của hai người họ không bao giờ lại yên ổn.Trước đó là Tịch Duy An lôi anh vào cuộc chiến thừa kế của gia tộc của anh ta, còn bây giờ Lục Diệp Bằng lại kéo anh vào những chuyện mẹ kế,con riêng của chồng của gia đình anh ta.Hai người này lại giống nhau ở một điểm là luôn nhờ cậy anh chăm sóc vợ của mình.Hỏi thử làm sao anh không động lòng với hai người phụ nữ xinh đẹp như vậy được.
Lục Diệp Bằng cũng đã sống đến từng tuổi này và trải qua nhiều sóng gió mới tìm được người phụ nữ của mình,anh nghĩ Lục Diệp Văn cũng sẽ giống như anh.Tình cảm của anh ấy dành cho Thi Thi người khác có thể không hiểu, nhưng anh là người rõ nhất.Chẳng phải trước đây, vì Thi Thi mà anh trai của anh từ một người phong lưu đa tình lại tu tâm dưỡng tánh chỉ vì muốn cưới Thi Thi về làm vợ.
Có lẽ những chuyện này Lục Diệp Văn sẽ vượt qua được mà không cần sự giúp đỡ của anh.
Hoắc Thiếu Tiên đưa mắt nhìn Lục Diệp Bằng với ánh mắt theo nhiều nghi vấn.
"Anh có biết mối quan hệ của A Hổ và Trương Hiểu Nghê không?"
Lục Diệp Bằng suy nghĩ rồi hỏi ngược lại.
"Anh đừng nói với tôi cô ta là nhân tình của tên khốn đó!"
Câu nói của Lục Diệp Bằng khiến Hoắc Thiếu Tiên không thể nhịn nổi liền phá lên cười lớn.
"Anh nghĩ làm sao thế,A Hổ so với chúng ta đã lớn tuổi hơn rất nhiều.Ông ta lại bị què, làm ăn được gì đâu mà có nhân tình".
"Là sao?" Lục Diệp Bằng nhíu chặt mày lại.
Hoắc Thiếu Tiên chỉnh lại tư thế ngồi lại,sau đó đưa tay cầm lấy ly rượu khẽ nói.
"Nghe đâu cô gái đó được tên A Hổ nhận nuôi khi cô ta xuất hiện ở công ty Tập Đoàn Lục Thị mới hơn tuần trước, nhưng tôi không nghĩ lại có chuyện trùng hợp đến như vậy.Đừng nói với tôi,chuyện này lại có liên quan đến người mẹ kế của anh".
Lục Diệp Bằng hiểu ý của Hoắc Thiếu Tiên.
Nếu như là anh! Anh cũng sẽ nghi ngờ bà ta.Bây giờ người đàn bà đó không biết còn muốn dẫn bảo nhiêu con sói vào nhà nữa.
"Anh có định về đó không?" Hoắc Thiếu Tiên cất giọng trầm trầm hỏi.
Nghe xong,Lục Diệp Bằng trở nên suy tư.Một lúc sau anh nhìn thẳng vào Hoắc Thiếu Tiên bỗng hỏi.
"Chuyện tôi đưa phần trăm của công ty,anh có dặn A Mẫn không được nói cho Lam Lam nghe không?"
"Anh lại muốn giấu". Hoắc Thiếu Tiên hỏi.
Lục Diệp Bằng cụp mắt xuống, nhìn vào chiếc nhẫn cưới trên tay của anh lắc nhẹ.
"Khi nào tôi có thể đường đường chính đám cưới với cô ấy lại một lần nữa,thì lúc đó nói cũng chưa muộn......Với lại" Lục Diệp Bằng ngập ngừng rồi lại ngẩng mặt lên nhìn Hoắc Thiếu Tiên với dáng vẻ lo lắng "Không nên để Lam Lam phải vì tôi mà gặp bất kỳ nguy hiểm thêm một lần nào nữa,cổ phần trong tay của cô ấy sẽ khiến những con người đó càng trở nên có lòng tham.Có lẽ tôi phải tìm cách nào đó sang tên cổ phần của cô ấy ở Tập Đoàn Lục Thị qua cho tôi.Đến lúc đó những người đó không còn cách nào khác,đương nhiên sẽ nhắm vào tôi thay vì là cô ấy".
Để Lam Lam trở về đó,anh thà anh là người trở về đó còn hơn.Anh đã từng trải cuộc chiến khốc liệt trong Tập Đoàn đó,anh biết ai trong hội cổ đông đều muốn tấn công là vì trong tay anh luôn nắm giữ những cổ phần béo bở đó, nó cũng có thể khiến anh nuốt trọn cả Tập Đoàn Lục Thị trong vòng một phúc chốc.
Nhưng anh không làm vậy.Vì anh không muốn cho ba của anh phải khó xử và ông cũng không bao giờ muốn anh gặp nguy hiểm.Cho nên khi anh nói muốn rời khỏi công ty, ông đã có phản ứng rất nhẹ nhàng dường như ông đã đoán được anh sẽ rời khỏi vòng tay của ông.
Còn bây giờ công ty gặp chuyện,anh đương nhiên không thể nào làm ngơ được.Nhưng vì cổ phần trước đó anh đã sang tên cho Lam Lam, cho nên anh phải tìm cách không thể cho cô biết và lấy lại nó.Nếu không mọi chuyện sẽ còn rắc rối hơn thế nữa.
Lục Diệp Bằng đang mải mê suy nghĩ, thì chiếc điện thoại di động liền reo lên một tiếng chuông tin nhắn.Anh nhanh chóng liền lấy ra xem thử.
Màn hình hiển thị chính là số tiền trong tài khoản của anh đang bị trừ một cách không thương tiếc.Dường như có ai đang sử dụng tiền của anh.
Suy nghĩ rồi,anh khẽ cong môi lên cười.Ngoài cô vợ nghịch ngợm của anh ra thì còn ai nữa, chắc có lẽ ai đang chọc giận cô.Nên cô mới trút giận bằng cách đi tiêu xài thật mạnh tiền của anh.
Đúng là nhắc tào tháo thì tào tháo xuất hiện rồi.
Nhìn thấy Lục Diệp Bằng cứ nhìn điện thoại mà cười như một tên điên, Hoắc Thiếu Tiên liền không nhịn được lên tiếng chọc ghẹo.
"Hazz....Có lẽ tôi phải lấy vợ thôi! Cực khổ làm trai độc thân bao nhiêu lâu rồi, phải lấy vợ cho có với người ta".
Nghe Hoắc Thiếu Tiên nói xong,hai mắt Lục Diệp Bằng liền sáng rực lên.
"Lấy vợ....Khi nào,anh chọn ngày chưa?" Cuối cùng cái tên này cũng chịu lấy vợ,gánh nặng của anh xem như đã được giảm xuống một nữa rồi còn gì.
"Anh làm gì còn sốt ruột hơn tôi vậy?” Hoắc Thiếu Tiên thừa biết cái tên này đang suy nghĩ gì rồi.
Đến bây giờ Lục Diệp Bằng vẫn còn sợ anh sẽ cướp vợ của anh ta nữa hãy sao?
Nhưng lúc này đây, gương mặt Hoắc Thiếu Tiên lại trở về tâm trạng như lúc ban đầu.
Lục Diệp Bằng hoài nghi liền lên tiếng.
"Anh sao vậy? Hôm nay,anh đến đây có việc gì sao?"
Hoắc Thiếu Tiên ngẩng đầu lên nhìn Lục Diệp Bằng suy nghĩ gì đó.Vài giây sau, gương mặt anh tràn đầy khó nói, khẽ cất lên giọng nói trầm trầm hỏi.
"Lục Diệp Bằng!!! A Mẫn muốn kết hôn, nhưng tôi lại chưa sẵn sàng".
Lục Diệp Bằng nhíu mày, đánh thẳng vào tâm lý của Hoắc Thiếu Tiên.
"Đừng nói,anh vẫn còn tình cảm với Chung Linh......!"
Hoắc Thiếu Tiên giựt mình ngẩng đầu lên.Anh còn chưa kịp phản bát thì Lục Diệp Bằng đã lên tiếng trách móc anh.
"Hoắc Thiếu Tiên.....! Bao nhiêu đủ rồi, Chung Linh và anh sẽ không còn có cơ hội nữa.Tôi nghe nói em ấy đang mang thai, Tịch Duy An lại giam cầm em ấy hai mươi bốn trên hai mươi bốn......Nếu như anh không muốn kết hôn với A Mẫn, không yêu cô ấy thì buông tha cô ấy đi, cô ấy là bạn thân của vợ tôi....Tôi không muốn Lam Lam phải khó xử".
Nếu cho được lựa chọn,anh sẽ đứng về phe của Tịch Duy An hơn là Hoắc Thiếu Tiên.Mặc dù,anh cũng biết Hoắc Thiếu Tiên cũng là một người đàn ông tốt.
Nhưng dù sao Tịch Duy An từ khi yêu Chung Linh đã không qua lại với các cô gái nào khác, còn Hoắc Thiếu Tiên đã biết trong lòng mình cất giấu một người con gái nhưng vẫn lừa gạt tình cảm của một người con gái khác thì anh không bao giờ chấp nhận.
Chẳng khác nào anh lại đang tiếp tay cho Hoắc Thiếu Tiên làm tổn thương A Mẫn.
Mà tổn thương A Mẫn chính là làm cho Lam Lam đau lòng.
Anh đã hứa với cô là sau này dù có bất kể chuyện gì xảy ra,anh cũng sẽ không lừa dối, không để cho cô đau lòng thêm một lần nào nữa.
"Anh nói như vậy là sao? Ý anh là kêu tôi chia tay với A Mẫn sao?"
Hoắc Thiếu Tiên nghe Lục Diệp Bằng nói xong thì trong lòng anh có chút khó chịu, thậm chí nét mặt cũng đã trở nên đầy phẫn nộ.
Lục Diệp Bằng gật đầu khẽ cười.
"A Mẫn vừa tài giỏi vừa có ngoại hình,.Trước đây vì thích anh,cho nên cô ấy đã bỏ qua bao nhiêu chàng trai.Nếu anh không muốn, thì nhường chỗ cho người khác đi".
"Ai nói tôi không muốn....!" Giọng nói Hoắc Thiếu Tiên trở nên không vui, ánh mắt lườm liếc Lục Diệp Bằng khẽ lên giọng nói tiếp "Tôi có nói là tôi còn để tâm đến Chung Linh không? Chỉ là tôi đang lo lắng một chuyện thôi!"
"Là chuyện gì?"
Hoắc Thiếu Tiên thở dài, cuối cùng lời không nói cũng đã nói ra.
"Tôi chỉ sợ tôi không xứng với cô ấy mà thôi.Tôi không nghĩ đến người như tôi lại trở thành người đàn ông đầu tiên của cô ấy.Từ cái lần đó, đột nhiên trong lòng tôi đều có suy nghĩ mình như là một tội đồ làm cho cô ấy phải rơi nước mắt vào đêm hôm đó...."
Hoắc Thiếu Tiên còn chưa nói hết, Lục Diệp Bằng vừa nghe xong đã chịu không nổi liền phá lên cười lớn, vừa cười anh vừa ôm bụng.
"Cười cái gì cái tên kia?” Hoắc Thiếu nghiến răng.
"Cười vì sự ngốc nghếch của anh, làm như anh lần đầu tiên quan hệ với con gái người ta không bằng" Lục Diệp Bằng vừa vặn đáp nhanh.
"Nhưng đây là sự trinh tiết và tôi lần đầu tiên mới được nếm qua,anh có hiểu không? Tôi.....Tôi không biết phải diễn tả làm sao với anh nữa?" Hoắc Thiếu Tiên ôm trán đầy bất lực.Anh chưa bao giờ quan hệ với một người con gái mà vẫn giữ trong trắng,vì anh sợ phải chịu trách nhiệm.
Bây giờ anh cưới cô,anh chỉ sợ sau này A Mẫn phát hiện chuyện tình cảm của anh và Chung Linh lúc trước và nghĩ rằng anh cưới cô vì trách nhiệm không thật lòng yêu cô.Đến lúc đó anh sẽ giải thích như thế nào đây?