Lam Lam đã đuổi theo kịp, nhìn thấy hình ảnh như vậy cô không thể nào không kinh hãi mà hét lên.
"Đừng mà! "
Nhưng đã quá trễ rồi, cô đã không kịp ngăn cản A Vĩ đã làm điều đó với cô.
Ánh mắt giận dữ như thét ra lửa của Lam Lam,liền quát lớn.
"Mày đang làm gì thế? " Cô đã không nhịn nổi thằng nhóc này nữa rồi.
Trước giờ Lam Lam rất yêu trẻ con, một câu cũng không dám là rầy. Nhưng hôm nay thằng nhóc này đã chọc điên cô rồi!
Mọi người cũng đã chạy xuống tới, thái độ Lam Lam khiến Dương Tiểu Vy bức xúc,bước tới bênh con trai,trách mắng Lam Lam.
“Chị làm gì vậy? Tại sao lại là mắng con trai của tôi?”.
" Vậy cô có biết con trai cô vừa làm gì không? "
"Làm gì? " Dương Tiểu Vy cau mày.
Lam Lam xoay đầu nhìn ra ngoài cửa, thẳng thắng nói cho mọi người nghe luôn.
"Đó là USB trong đó có chứa dữ liệu hình ảnh của bộ sưu tập sắp diễn ra vài ngày tới… Mọi người thấy có quan trọng không? "
"Sao…? " Lục Diệp Phong thoát kinh.
Ánh mắt Dương Tiểu Vy không hoảng hốt như mọi người mà dường cô đã biết trước, chuẩn bị lấp liếm đổ qua hết lên đầu Lam Lam như trước đây.
“Cũng tại cô để đồ tung làm chi… A Vĩ cũng không cố ý”.
“Lung tung… Không cố ý” Lam Lam bật cười “Tôi để đồ trong phòng của tôi, con trai cô vào quậy phá rồi bây giờ đổ qua tôi sao?? ".
" Ừ… Thì con nít… "
"Cô im đi, đừng có ngụy biện… Chẳng phải cô không biết dạy con của mình sao? " Lam Lam tức nước vỡ bờ chửi thẳng.
Câu nói của cô khiến Dương Tiểu Vy không nhịn được lập tức lên tiếng phản bác.
"Vậy còn cô có biết dạy con của mình không? Hay cô để nó bơ vơ… "
“Dương Tiểu Vy…! Câm miệng lại cho tôi” Tiếng quát lớn chính là của bà nội truyền ra.
Lam Lam cũng giựt mình, nhưng cô không giựt mình vì câu nói của bà nội mà cô chỉ sợ một chút nữa thôi là cô ta sẽ làm lộ chuyện của cô ra.Biết ngay là cô ta đã biết cô đã có co.Nhưng lòng tin của cô lại nghĩ không phải Lục Diệp Bằng nói. Có lẽ A Vĩ đã nói cho cô ta biết khi hôm trước cô đến trường trước mặt A Vĩ nhận An Nhiên là con của mình.
Vì thằng nhóc này chuyên gia ăn hiếp con gái của cô, với bản tính láo cá này, cô dám chắc thằng bé ngày nào về cũng mách lẻo với mẹ của mình.
Lam Lam linh ứng liền đánh trống lãng.
"Không biết cậu con trai tốt tính của cô, có nghe lời xúi giục của mẹ mình không? " Cô nhìn thẳng vào gương mặt của Dương Tiểu Vy “Tôi nói cho cô biết, muốn phá tôi thì cô không có cửa đâu”.
Dứt lời, Lam Lam không quan tâm một ai,liền rời khỏi.
Dương Tiểu Vy trừng mắt, cô ta không để ý vế sau của Lam Lam là có ý gì, mà cô ta chỉ biết ngu ngốc chửi Lam Lam trong lòng.
*******
Sau khi mọi việc xảy ra, Dương Tiểu Vy cùng với A Vĩ trong phòng của mình, cả hai khá là hả hê khi đã ra tay hại được Lam Lam.
"Mẹ thấy con có giỏi không? " A Vĩ vui mừng nhìn mẹ mình hỏi.
Dương Tiểu Vy chỉ dán chặt mắt vào laptop mà không hề trả lời câu hỏi của con trai mình. Cô ta đang tập trung gửi e-mail cho một người nào đó.
Chỉ chưa đầy hai phút, cô ta đã nghe âm thanh laptop kêu lên một tiếng và dòng chữ được hiển thị lên trên màn hình, báo hiệu cho cô ta đã gửi thành công.
Không lâu sau, Dương Tiểu Vy nhận được cuộc gọi điện thoại, liền nhanh chóng bắt máy. Cô ta không đợi đối phương trả lời liền lên tiếng.
“Tôi đã gửi cho anh những gì anh cần rồi đấy! Còn chuyện tôi nhờ anh,cũng nhanh chóng làm ngay đi”.
Không biết người bên đó nói gì mà khiến nét mặt của Tiểu Vy hiện lên sự độc ác, ánh mắt như muốn giết chết đối phương bên cạnh.
Mỗi lần nhìn thấy mẹ như vậy A Vĩ chỉ biết tìm cách bỏ trốn, cậu bé sợ mẹ lại lên cơn điên rồi sẽ lại đánh cậu nữa cho xem.
A Vĩ vừa mở cửa đi ra chưa được bao lâu thì lại có một người phụ nữ bước vào.
Không nói không rằng bà ta liền cho Dương Tiểu Vy một cái tát.
“Tôi đã nói khoan hãy nói ra, cô không nghe sao…?Nếu để cả nhà biết hết, thì buổi ra mắt sản phẩm sắp tới còn gì là hay nữa”.Sự giận dữ nhưng vẫn toát lên vẻ cao sang của người phụ nữ đó khiến ai nhìn vào ai nấy cũng có phần tán dương.
Dương Tiểu Vy ôm chặt bờ má quỳ xuống, nhỏ giọng rơi lệ.
"Mẹ! Con không có cố ý, tại khi nãy con giận quá mất khôn thôi, xin mẹ tha thứ! " Trước mặt cô ta không ai khác chính là vị phu nhân cao cả nhà họ Lục là người mẹ chồng yêu quý luôn thái độ với con dâu: Lâm Hoa.
Lâm Hoa trừng mắt.
“Nếu cô muốn đánh lại Lam Lam thì cũng từ từ. Nếu cô hấp tấp thì người thua chính là cô đấy!”
Dương Tiểu Vy rưng rưng.
" Dạ con biết rồi! Mọi chuyện theo mẹ sắp xếp".
Lâm Hoa kéo Tiểu Vy đứng lên, bà đặt lên tay cô ta một món đồ, lập tức dặn dò.
“Họp báo sắp tới, cô công khai chuyện này luôn và đây sẽ là bằng chứng cho cuộc hôn nhân của con trai tôi là sự dối trá.”
Dương Tiểu Vy sững sờ liền mở món đồ đó ra. Là một sấp giấy tờ quan trọng. Hai mắt cô ta liền trợn lên dữ dội.
“Hợp đồng hôn nhân… Vậy là hai người đó…”.Dương Tiểu Vy bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn bà ta, một sự thật đáng lý ra cô phải biết sớm hơn.
" Vậy cô biết mình phải làm sao rồi chứ!”Dứt câu nói, Lâm Hoa cũng đã rời khỏi phòng ngay lập tức.
Dương Tiểu Vy cảm thấy trong lòng như nở hoa, rất sung sướng khi cô lại biết được một bí mật. Nếu tính theo ngày tháng trên hợp đồng thì chỉ còn một tuần sẽ kết thúc. Vậy là cái thân phận phu nhân của Tổng Giám Đốc của Tập đoàn Lục Thị sắp thuộc về cô rồi.
Cô không nghĩ ngày tháng sau này mình sống cuộc sống sung sướng đầy ấp tiền sẽ như thế nào nữa?
Còn Lam Lam vẫn không hề hay biết được một âm mưu đang chuẩn bị đổ xuống đầu của cô và cô chính là gánh hết tất cả mọi chuyện. Một biến cố sắp sửa xảy ra và sẽ khiến cô rời xa người đàn ông cô yêu.
Trên lầu cô không ngừng khôi phục lại bản vẽ, cũng may trước đó cô đã sao chép qua nhiều USB. Nghĩ đến chuyện khi nãy,khóe môi Lam Lam bất giác cong lên.Dương Tiểu Vy quả nhiên chỉ có cái đầu để trưng mà không biết động não.Cô ta nghĩ người như cô khi làm việc chỉ có một bản chính thôi sao……? Xem ra người phụ nữ này vẫn y như trước không bao giờ thay đổi,đều đánh lén sau lưng cô.Dù không biết thực hư có phải cô ta xúi giục con trai mình đi quậy phá cô không?Nhưng cô có lòng tin những suy nghĩ trong đầu của mình từ nãy giờ đều hoàn toàn chính xác.
Trước giờ khi cô vẽ thường rất tập trung nên vì việc có ai đi vào phòng cô cũng không hề hay biết. Cho đến một lúc sau, khi cô cần thêm giấy vẽ thì bất chợt có một bàn tay đưa giấy đến cho cô và cất lên một giọng nói non nớt.
"Dì út đang cần cái này phải không? "
Lam Lam bỗng giựt mình xoay đầu nhìn qua.
Không biết từ lúc nào mà Gia Bảo và Gia Gia đã có mặt ở phòng của cô mà không hề có một chút động tĩnh nào hết.
“Hai đứa vào đây từ khi nào… Làm dì hết hồn” Lam Lam vừa nói vừa đưa tay vuốt lấy lòng ngực.
Gia Bảo cúi gằm mặt, bỏ sấp giấy lên bàn, đứng trước mặt cô nhanh chóng trả lời.
“Hai đứa con vào đây đã hơn nữa tiếng rồi mà dì út có thèm quan tâm đâu”.Cậu bé chu môi ra nói với dáng vẻ ấm ức.
Gia Gia kế bên cũng gật đầu rất mạnh.
" Con và anh trai muốn vào đây nhờ dì một chuyện".
Nhìn hai đứa cháu trai trong lòng cô bỗng chốc nhớ con gái của mình vô cùng, không biết giờ này An Nhiên đang làm gì nữa?.
Lam Lam ngồi xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn hai đứa cháu khẽ nói.
"Hai đứa muốn gì nào? "
Nhưng cả hai còn chưa nói ra thì Lam Lam đã hiểu ngay liền cất tiếng lên nói trước.
"Muốn ăn bánh nữa phải không? "
Nghe xong, ánh mắt cả hai đều sáng lên, nhanh chóng gật đầu lia lịa.
Gia Gia không ngừng khoa chân múa tay.
"Đúng rồi ạ! Con muốn ăn bánh do dì làm… Ăn rất ngon! "
Lam Lam cũng không ngờ món bánh cô học từ bên Thái Lan lại khiến bọn trẻ thích dữ vậy. Không chỉ Gia Bảo và Gia Gia thích ăn chiếc bánh đó, mà ngày cả An Nhiên và Ái My cũng rất thích. Nếu sau này lỡ như cô không còn theo làm Họa Sĩ nữa, cô cũng có thể một tiệm bánh để sống cũng được.
Lúc này Lam Lam nhìn vào hai đứa cháu của mình, trọng lòng bỗng nhiên cảm thấy khó hiểu. Cùng là con trai, tại sao hai đứa này lại ngoan ngoãn, lễ phép…?Còn con trai của Dương Tiểu Vy lại nghịch ngợm, phá phách một cách rất đáng sợ? Vậy còn mang theo cái tính hung hăng ăn hiếp con gái của cô. Cô vẫn nhớ như in những vết thương mà con bé phải gánh chịu. Sự đau đớn dằn vặt của cô không thể nào diễn tả được. Có lẽ con gái của cô khi đó rất đau và sợ hãi.
Không lẽ người phụ nữ như Dương Tiểu Vy lại là một người mẹ không ra gì muốn biến con trai của cô ta cũng như cô ta lúc trước bạo lực học đường đối với cô.
Lúc trước cô biết cô ta là người đứng sau gây ra mọi chuyện trong trường của cô. Nhưng cô nhịn, không phải vì cô sợ cô ta mà chỉ là cô không muốn kinh động đến ba mẹ của mình. Nếu như ba mẹ mà biết cô xảy ra chuyện. Thế nào cũng bằng mọi cách bắt cô về nước. Với một người yêu thích tự do như cô,lại không thích điều đó. Cô không muốn đang làm một con chim bay lượn khắp nơi lại bị bắt về tổ nghe theo sự sắp xếp của người lớn.
Lam Lam bất chợt nhìn xuống hai đứa cháu của mình, liền lập tức hỏi nhanh.
"Ở trường hình như A Vĩ hay ăn hiếp An Nhiên lắm sao? "
“Trước đây thì có nhưng giờ hết rồi ạ!” Gia Gia nhanh chóng không suy nghĩ liền nghiên đầu nhìn cô trả lời.
“Sao…? Ý con là” Lam Lam nhướng mày.
"Mấy hôm trước chú hai có đến…Đã nói với cô giáo tách hai A Vĩ và An Nhiên ra. Nên bây giờ không có chuyện An Nhiên bị ăn hiếp nữa đâu. Con sẽ bảo vệ em ấy"Gia Gia vừa nói vừa tự hứa với lòng mình.
Lam Lam có một chút bất ngờ.
Xem ra người đàn ông đó còn đến trường An Nhiên còn hơn cô.Anh có thể hành động nhiều chuyện như vậy, có lẽ anh đã điều tra được và đã biết rồi!Nhưng có lẽ anh muốn cô nói ra hơn là anh tự mình nói.
Rốt cuộc thì mọi chuyện cũng đã được phơi bầy ra ánh sáng. Cô cũng đâu định giấu giếm nữa làm gì?
“Thôi được! Dì sẽ làm bánh cho hai đứa”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Nghe xong, Gia Bảo và Gia Gia đều nhảy lên vui mừng dự định theo Lam Lam ra ngoài.
Nhưng khi Lam Lam đứng lên, đầu cô liền choáng váng quay vòng vòng, ánh sáng trước mặt cũng mờ mờ ảo ảo khiến cô phải đưa tay vịnh vào giá vẽ,nhưng lại bất cẩn làm rơi một vật gì đó từ ở bên trong ra,nhanh chóng rơi xuống đất,ngay chân của Gia Gia.
Gia Bảo xoay đầu lại nhìn, thấy vậy liền bước đến.
“Dì ơi! Dì làm sao vậy? Con đi kêu mẹ qua xem dì nha!” Nói rồi cậu bé chuẩn bị đi thì liền bị Lam Lam bất ngờ kêu lại.
“Gia Bảo! Dì không sao đâu”.Nếu để Thi Thi qua đây thế nào chị gái cũng sẽ nghi ngờ bệnh tình của cô cho mà xem.
Lam Lam gạt đi sự mệt mỏi nhìn Gia Bảo lắc đầu.
" Có lẽ dì đang đói bụng đó, không sao đâu mà! "
Còn Gia Gia lúc này đã lượm đồ rơi ra từ giá vẽ bước đến đưa cho Lam Lam.
“Dì ơi! Cái này là gì vậy?”
Lam Lam nhìn qua. Ánh mắt chợt hiếu kì nhìn vào vật đen nhỏ đang nằm trên lòng bàn tay của cô.
Có thể cô không rành về máy móc trong lĩnh vực kỷ thuật viên, nhưng cô chắc chắn nhận ra thứ này.
Đây không phải là một con chip camera dùng để quay lén sao…?
Trong đầu cô bất chợt vang lên câu nói của Lục Diệp Bằng khi đó.
"Tôi đã gắn camera trong căn phòng này từ rất lâu rồi, những lúc chúng ta ân ái làm t.ì.n.h với nhau đều được ghi lại vào trong máy tính của tôi. Để tôi xem người đàn ông mà cô yêu nhìn thấy gương mặt làm tình của cô,phóng đãng như thế sẽ nghĩ sao về cô… Có cùng cô tiếp tục yêu đương nữa không? "
Thì ra anh có gắn thiệt…
Trời ơi! Cái tên đê tiện đó dám theo dõi cô.
Trong lòng Lam Lam bùng lên ngọn lửa muốn thiêu chết đối phương. Cô không nghĩ mình lại bị anh theo dõi đến từng kẻ chân đến như vậy. Bảo sao lúc nào, cô làm chuyện gì người đàn ông đó cũng đều biết.
Cô tin lời anh nói là đã gắn máy theo dõi cô trong phòng này, nhưng không nghĩ là ngay trên giá vẽ của cô. Vậy là từ trước đến giờ khi cô cầm giá vẽ đi ra ngoài đường anh đều biết hết.
Có lẽ vì như thế mà Lục Diệp Bằng đã chạy về kịp thời cứu cô khỏi bàn tay xấu xa và đê tiện của Lục Diệp Minh.