Lục Diệp Bằng hiểu tính cách của vợ mình,cô không cần sự giúp đỡ của ai.Nên anh mới suy nghĩ một chút,rồi sau đó anh liền đưa một chiêu thức có thể giúp cho cả anh và cô.
Anh bắt đầu lấy ra cuốn sổ,vừa viết vừa lên tiếng hỏi cô.
"Tổng cộng em nợ anh bao nhiêu tiền rồi?"
Lam Lam sững sờ, nhất thời không biết anh đang muốn gì?
Không thấy cô trả lời,anh liền ngẩng đầu lên lập lại câu hỏi thêm một lần nữa.
"Em nợ anh bao nhiêu tiền rồi?"
Lam Lam bất ngờ nhìn anh, một lúc sau lắp bắp trả lời.
"Là... Là bảy mươi triệu rồi!"
"Oh.... Bảy mươi triệu,nhiều như vậy sao?" Lục Diệp Bằng thản nhiên lập lại câu nói của cô rồi lại tiếp tục viết.
Trong lòng Lam Lam cảm thấy bất an, cô liền chòm lên nhìn xem anh là đang ghi cái gì trong đó.
Lục Diệp Bằng nhướng môi, ánh mắt liếc nhìn cô khẽ cười.
"Lại gần anh nữa,thì anh sẽ hôn em nữa đấy!"
Nghe thấy câu ấy, đương nhiên Lam Lam lập tức thu mình về lại chỗ ngồi.Nhưng cô vẫn muốn tò mò xem anh đang muốn làm gì?
"Anh viết gì nữa vậy? Không lẽ là giấy nợ nữa sao?"
Anh ngẩng mặt lên nhìn cô, đưa một ngón cái ra trước mặt của cô,thầm tán dương.
"Em thông minh lắm!"
Dứt lời,anh chuyển tờ giấy anh vừa viết cho cô.
Lam Lam liền cầm lên.
Lục Diệp Bằng nhìn thấy sắc mặt cô sáng ngời lên,bèn phá lên cười.
"Em làm gì mà ngạc nhiên đến như vậy?"
Lam Lam ngẩn người nhìn anh.
"Đây là cái gì?"
"Là tiền của anh đã thuê nhà của em ở hơn hai năm qua.Vì đây là biệt thự ở một vị trí đắc đỏ ở trong thành phố, nên tiền thuê nhà anh sẽ lấy theo giá thị trường.....Mỗi tháng tiền thuê nhà là năm triệu bao gồm cả vật dụng trong nhà.Anh ở biệt thự của em đã gần ba mươi tháng vậy ước tính là một trăm ba mươi triệu...."
"Một trăm ba mươi triệu sao?" Trời ơi cô có nghe lầm không?
Lục Diệp Bằng gật đầu,nheo mắt lại nhìn cô.
"Một trăm ba mươi triệu,em nợ anh bảy mươi triệu.... Trừ vào số tiền đó,như vậy bây giờ anh mới là người nợ em,anh còn nợ em sáu mươi triệu.Vậy số tiền này em đã có thể đi đặt cọc văn phòng tranh của em rồi!"
Đôi mắt Lam Lam chợt sáng rực lên.
"Anh nói thật sao?"
Tại sao cô không nghĩ đến phương án này.
Lục Diệp Bằng uể oải dựa vào ghế, thở một hơi dài nặng nề.
"Từ trước đến giờ anh không bao giờ thích thiếu nợ ai hết, chiếc thẻ của anh đưa cho em.Hãy lấy tiền trong đó mà đi đặt cọc cho người ta..."
Chiếc thẻ ấy liên kết với chiếc thẻ của anh.Nếu cô đã lấy tiền của anh,thì cô không cần cho thuê biệt thự mà sẽ rút tiền trong đó ra để đặt cọc.Nhưng từ bữa đến giờ anh không hề thấy cô rút tiền hay sử dụng chiếc thẻ đó.
Rốt cuộc người con gái này vẫn như lúc trước, không muốn sử dụng tiền của anh.
Cô càng làm như vậy, càng khiến anh khó chịu vô cùng.Không lẽ cô không xem anh là chồng của cô sao? Tại sao cứ nhất quyết giữ khoảng cách với anh.
Nghe xong câu nói của anh, trong lòng Lam Lam bỗng run lên.Cô biết là anh đang giúp cô,anh đang dùng cách này để cô có thể lấy tiền của anh.
Lục Diệp Bằng! Anh tưởng em vẫn còn ngốc, không biết anh đang suy nghĩ gì sao?
Lam Lam thầm thở dài, rồi đứng lên bước tới trước mặt của anh.
Thấy vậy Lục Diệp Bằng liền giơ tay lên kéo cô ngồi vào trong lòng của anh, cúi đầu tìm kiếm chiếc môi của cô, hôn nhẹ.
"Anh vẫn thuê nhà của em, vậy bà chủ khi nào mới dọn về ở chung với kẻ khách trọ này đây".
Lam Lam ôm chặt anh, trong đầu chợt suy nghĩ.Một lúc sau khẽ nói.
"Sau khi lễ hội ở trường của An Nhiên xong,em sẽ dọn qua bên đó ở"
Lục Diệp Bằng nhíu mày
"Tại sao không dọn bây giờ?" Ngày nào anh cũng nhớ cô và con như phát điên.Bây giờ bắt anh chờ nữa sao?
Lam Lam cười hì hì, đưa hay tay ngắt lấy hai má của anh xoay qua xoay lại.
"Thì hôm đó ba mẹ em sẽ về quê ngoại một tuần.... Đến lúc đó sẽ không có ai ngăn cản em".
Lam Lam nhắc đến mẹ, đã khiến Lục Diệp Bằng nổi lên sự nghi ngờ.Anh nâng cằm của cô lên,gằn giọng hỏi.
"Em và mẹ đã có chuyện gì phải không? Tại sao em lại sợ mẹ, có phải bà đã uy hiếp không cho em trở về bên cạnh anh không?"
Một câu hỏi của anh đã làm cho nét mặt của Lam Lam có chút bối rối,ánh mắt giờ đây đã không còn nhìn anh.Biểu hiện của cô lúc này chỉ muốn tránh né, không muốn anh biết nguyên nhân
Lam Lam bất chợt đứng lên, khẽ quay lưng lại với anh,lãng qua chuyện khác.
"Phòng làm việc của em ở đâu vậy? Em sẽ làm những công việc gì?"
Lục Diệp Bằng biết cô đang tránh né câu hỏi của anh.Đã cùng chung sống với cô hơn ba tháng hôn nhân,anh hiểu ánh mắt của cô vào lúc này.Nếu như cô không muốn nói,anh cũng không ép cô làm gì? Bây giờ cô đã nằm trong vòng kiểm soát của anh, có thể một ngày nào đó tự khắc anh cũng có thể biết được nguyên nhân đấy là gì.
Nghe Lam Lam hỏi chỗ làm việc của cô ở đâu, khóe môi Lục Diệp Bằng liền cong lên một nụ cười gian xảo.Sau đó anh cũng đứng lên,đi vài bước tới gần vách tường, một nơi đang được một tấm màn che phủ.Rồi anh đưa tay ấn nhẹ cái nút nhỏ kế bên.
Ngay sau đó tấm màn được kéo ra, một khung cảnh lập tức xuất hiện trước mặt của Lam Lam.
Đối diện với ánh mắt của cô là một căn phòng không khác gì căn phòng của anh.Đặc biệt hai căn phòng chỉ ngăn cách có một lớp kính, căn phòng của anh có thể nhìn qua thấy rõ hết căn phòng bên kia.
Lam Lam há hốc mồm tỏ vẻ kinh ngạc.
Lục Diệp Bằng cười khẽ,nắm lấy tay của cô đi tới cánh cửa xuyên thẳng qua văn phòng bên kia.
"Từ bây giờ em sẽ làm việc ở đây,em sẽ chịu sự quản lý của anh".
"Gì chứ!"Lam Lam trợn mắt.
Cái này không khác gì anh sẽ giám sát cô hai mươi bốn trên hai mươi bốn.
Lục Diệp Bằng gật đầu.
"Phòng hờ em hay trốn việc, thì tốt nhất em nên ở gần phòng của anh.....Và cũng tiện lợi cho chúng ta".Câu nói cuối cùng,anh vừa nói vừa nháy mắt xấu xa nhìn cô.
Nét mặt Lam Lam sượng ngắt, không biết phải nói gì với cái người đàn ông càng lúc càng ra oai đánh giấu chủ quyền lên người của cô.
******
Việc Lam Lam vào công ty làm,đã khiến cho Bella phải run sợ,trong lòng như ngồi trên đống lửa.Từ trước đến giờ, chưa bao giờ cô là kẻ thua cuộc.Không lẽ bây giờ cô phải đi thua với người phụ nữ được xem là vợ trước của Lục Diệp Bằng sao?
Lục Diệp Bằng nói anh ta yêu người phụ nữ đó, vậy có lý do gì hai người lại ly hôn với nhau và trước lúc đó, người phụ nữ đó ở đâu.Tại sao bây giờ mới xuất hiện?
Nghĩ đến hai người đó đang ở trong phòng từ nãy giờ đã gần hơn ba tiếng đồng hồ, nước mắt của Bella không nhịn được cứ chảy xuống.
Khi cô định lên trên đó,cố ý lấy công việc để gặp anh thì ngay lúc cô sắp đi gần đến phòng làm việc của Lục Diệp Bằng.
Đúng lúc ấy, có một tiếng nói đột nhiên vang lên sau lưng của cô.
"Cô cần tìm Chủ Tịch có việc gì?"
Bella giựt mình vội quay đầu lại nhìn.
Đó là Á Hiên....Trợ lý của anh.
Nét mặt Bella lại kênh kiệu, không để anh vào mắt buồn chán trả lời.
"Tôi muốn gặp Chủ Tịch cần phải có sự cho phép của anh sao?"
Á Hiên khẽ cười, bất chợt lắc đầu.
"Tôi là trợ lý của Chủ Tịch, tôi cũng phải biết cô muốn gặp Chủ Tịch là việc công hay việc tư."
"Việc công hay tư....Cũng không liên quan đến anh".
Á Hiên lại lắc đầu thêm một lần nữa, giọng điệu trầm xuống đưa ra một thông báo.
"Chắc cô chưa nghe thông báo mới của Chủ Tịch có phải không?"
"Thông báo gì?"Bella nhíu mày.
"Kể từ ngày hôm nay, cô Bella sẽ không còn làm việc với Chủ Tịch nữa mà thay vào đó cô sẽ làm việc với Phó Giám Đốc..... Chủ Tịch có nói sẽ xem xét không ký hợp đồng với cô thêm lần nào nữa?"
"Cái gì?"Belle giật mình, ánh mắt trang đầy kinh hãi.
Cô không tin mình vừa nghe được những gì....Lục Diệp Bằng sẽ không để cô tiếp tục làm người đại diện công ty của anh nữa sao?
Người đàn ông đó đang làm gì vậy? Anh cũng biết rõ, cô chính là cây hái ra tiền cho công ty mà.
"Á Hiên không nói dối cô đâu, cậu ta nói đúng đấy!"
Lại là một giọng nói vừa một người đàn ông vang lên.
Nhưng lần này cô không cần quay đầu cũng biết là ai rồi!
Chẳng phải là tên đàn ông xấu xa, đã phá hủy cuộc đời của cô sao?
Bella khẽ hừ một tiếng,quay đầu lại nhìn Chí Huy.
"Có phải là anh đã kêu Lục Diệp Bằng làm như vậy có phải không?"
Chí Huy ung dung nhìn cô,nghe cô nói như vậy anh chỉ biết bật nhẹ lên nụ cười.
"Không nghĩ cô lại đánh giá tôi cao như vậy đó! Tôi là ai mà có thể làm cho Lục Diệp Bằng nghe lời tôi".
"Anh đúng là đồ xấu xa..."Bella nghiến răng chửi thầm anh.
Lỗ tai Chí Huy rất thính nghe rõ câu chửi rủa của cô.Nét mặt anh bất chợt thay đổi.Anh liền sải bước chân đến trước mặt của cô,nắm lấy cô kéo mạnh.
"Để tôi xấu xa cho cô xem".
Dứt lời,Chí Huy kéo thẳng Bella về văn phòng của anh.
Vừa vào phòng, Bella đã hoàn toàn phát điên, gào lên trước mặt của anh.
"Anh đã hứa giúp tôi, tại sao bây giờ anh ấy lại muốn hủy hợp đồng với tôi....? Tôi không ngờ người phụ nữ đó lại giã tâm đến mức muốn đuổi cùng giết tận,muốn ép tôi rời xa anh ấy".Bella không ngừng đổ hết lên trên đầu của Lam Lam, cô ta nghĩ cô chính là người đã tác động vào Lục Diệp Bằng.
Sắc mặt Chí Huy càng lúc càng trở nên không vui.
"Cô không được nói xấu cô ấy.Lam Lam chưa bao giờ là loại người đó".
"Lam Lam....Anh yêu cô ta đến như vậy, tại sao không đến với cô ta luôn đi!"Belle tức giận bước tới nắm lấy cổ áo của Chí Huy.
Nghe xong,Chí Huy nhướng môi.
"Nếu được, tôi đã làm từ lâu rồi!Bây giờ thì...... Cô ấy đang hạnh phúc, tôi vào phá làm gì nữa?"
Nghe được từng câu nói của anh,Belle càng điên tiết lên, nghiến răng chửi anh.
"Anh chính là đồ hèn,anh sợ không đấu lại Lục Diệp Bằng nên anh chọn cách rút lui.Anh sợ thua,nên mới làm bộ làm người tử tế chúc phúc cho hai người họ".
"Cô nói gì?" Đến lượt Chí Huy có chút tức giận khi cô đang cố tình xúc phạm anh.
Bella cười khẩy,hắng giọng.
"Chẳng phải sao? Loại đàn ông như anh,ngay cả tình yêu cũng không biết tranh giành thì còn làm gì được nữa! Tại sao anh không suy nghĩ những cô gái khác,chẳng hạng như tôi đều thích Lục Diệp Bằng mà không phải là anh.Ngay cả người phụ nữ anh thích, cũng yêu Lục Diệp Bằng thì thử hỏi làm sao anh có khác gì là một tên vô dụng hay không?"
Bella cố ý kích động Chí Huy, cô muốn chia rẽ anh và Lục Diệp Bằng.Nếu để cho tên đàn ông này căm ghét Lục Diệp Bằng thì vừa có lợi cho cô mà cũng có lợi cho anh trai của cô.
Tập Đoàn Thái Thị của gia đình của cô đang tranh đấu khu đất với Tập Đoàn Thế Giới.Khu đất đó lại rất quan trọng,nó ảnh hưởng rất nhiều đến nền kinh tế.Nếu cô có thể tiếp cận người đàn ông này về phe của mình, thì tất nhiên khu đất sẽ thuộc về quyền sở hữu của gia đình của cô.Đến lúc đó để cô xem Lục Diệp Bằng và người phụ nữ của anh ta có còn hạnh phúc bên nhau trước mặt cô nữa không?
Nét mặt của Chí Huy càng trở nên giá lạnh,anh túm lấy cô quăng thẳng lên chiếc ghế sô pha,rồi anh nhanh chóng nằm đè lên cô.
Hôm nay cô lại mặc chiếc váy khá ngắn,lộ thẳng ra đôi chân dài không tỳ vết của cô.Chí Huy vừa đè xuống đã tách đôi chân của cô ra kẹp lấy chiếc hông khỏe khoắn của anh
Bella trở nên cảnh giác,chống tay trước ngực của anh, trừng mắt nhìn anh.
"Anh muốn gì? Tôi đã nói cấm anh không được lại gần tôi rồi mà!"
Nghe xong, khóe môi Chí Huy cong lên.
"Chẳng phải khi nãy cô khinh thường tôi là kẻ hèn nhát, không dám tranh đấu với Lục Diệp Bằng sao?" Vừa nói,anh vừa kéo quai váy của cô xuống, một phần bên ngực bắt đầu lộ ra trước mắt của anh.
Ngay lập tức Chí Huy cúi đầu xuống, đưa lưỡi ra liếm nhẹ phần ngực của cô.
Bella bắt đầu cảm thấy run sợ người đàn ông này, trái tim không ngừng đập mạnh lên.
Nét mặt của anh bây giờ rất lạ.Nhất thời cô không thể hình dung ra được,người trước mặt của cô có phải là Chí Huy mà cô từng quen biết không?
"Chí Huy! Anh tha cho tôi....Tôi biết mình sai rồi, tôi không nên nói những lời đó với anh".Sự sợ hãi khiến cô cuối cùng cũng phải lên tiếng cầu xin anh.
Cảm nhận của cô trong lòng là rất có thể người đàn ông này và cô sẽ xảy ra chuyện đó thêm một lần nữa trong tại căn phòng này.
Cô thật tình không muốn phát sinh quan hệ với anh ta thêm lần nào nữa.