"Ông còn rồi đây làm gì?Muốn nhìn vợ chồng tôi yêu thương nhau sao?"
Lam Lam tức giận nhìn sang Lục Diệp Bằng.
"Anh đang làm gì vậy?"
Lục Diệp Bằng nhướng mắt nhìn cô.
"Thì anh muốn ôn lại chuyện vợ chồng với em thôi mà!"
Nhìn vào hình ảnh của hai người họ, thì người đàn ông môi giới chỉ biết lắc đầu thở dài ngán ngẫm.Ông cũng đã đón trước khi nghe cuộc trao đổi với cô gái này trong điện thoại về căn biệt thự của Chủ Tịch Lục.Ông cũng biết là anh đang sinh sống trong căn biệt thự đó.
Vậy mà ông vẫn tò mò muốn xem người con gái này là ai mà có thể to gan muốn bán đi căn biệt thự của Chủ Tịch Lục.Nhưng Bây giờ thì ông đã hiểu, người con gái này chính là vợ của anh.
"Vậy tôi xin phép" Dứt lời, ông liền đứng lên và rời khỏi.
"Này..... Này.... Chúng ta chưa bàn xong chuyện mà!"Lam Lam cuốn cuồn muốn đuổi theo người đàn ông môi giới, nhưng lúc này cánh tay của Lục Diệp đưa ra nắm chặt tay của cô kéo mạnh cô xuống đáp thẳng xuống,khiến cô chới với lập tức ngồi thẳng lên đùi của anh.
Lam Lam tức giận trừng mắt nhìn anh.
"Cái tên điên này,anh muốn gì nữa đây?"
"Ai cho phép em ăn mặc hở hang ra ngoài đường" Lục Diệp Bằng siết chặt cô trong lòng mình, nghiến răng hỏi.
Lam Lam cắn chặt môi, vùng vẫy trong lòng anh,cô vẫn còn tức giận chuyện đêm hôm qua.
"Tôi mặc gì có liên quan gì đến anh không? Người anh cần quản chính là cô bạn gái của anh.Nói cô ta đừng có lên mạng mà ăn nói lung tung". Truyện Linh Dị
Nét mặt của Lam Lam tràn đầy giận dữ.Nghĩ tới hôm qua mình bị bôi xấu đầy trên mạng thì cô hận không để đánh vào mặt của hai người này.
Lục Diệp Bằng nhìn cô chăm chú.Thì ra trong lòng cô đang bực bội là vì chuyện này.
Nghĩ tới, vòng ôm của anh càng siết chặt cô vào lòng hơn.Anh áp mặt cô vào trong bờ ngực của anh, khẽ xoa đầu cô.
"Vẫn còn để bụng chuyện tối hôm qua sao....? Anh đã chuộc lỗi rồi mà!"
"Ai cần anh chuộc lỗi...."Lam Lam bực mình đưa tay đánh vào ngực của anh.
"Xin lỗi bà xã!" Lục Diệp Bằng nói xong, liền đưa môi của mình đến mơn trớn da mặt của cô.
Lam Lam lại đẩy anh ra một lần nữa.
"Một câu xin lỗi của anh.....Vẫn chưa làm cho em hả cơn giận trong lòng".Cô khoanh tay, nét mặt đầy khó chịu "Ai là tiểu tam? Lam Lam này từ trước đến giờ chưa bao giờ chịu nổi nhục nhã đến như thế,em đã là tiểu tam bao giờ..... Nếu những người đó cứ nhất quyết giành anh cho thần tượng của bọn họ.....Thì em xin nhường đấy....! Rồi em sẽ đi kiếm một anh chàng khác làm chồng của em".
"Nói vớ vẩn gì thế!"Nét mặt của Lục Diệp Bằng hoàn toàn không vui khi nghe câu nói của cô
"Thì còn gì nữa....! Em không tin, ngoài anh ra, thì không có ai là không muốn lấy em nữa!"Lam Lam chanh chua không chịu thua anh.
Lục Diệp Bằng phì cười, giơ tay cao đầu hàng trước thái độ của cô.
"Thôi được rồi! Bà Lục của anh....Anh biết em có rất nhiều người theo đuổi rồi...Nhưng anh làm sao có thể bỏ mặc em mà đến với cô ta được....! Vợ anh đáng yêu như vậy mà!" Vừa nói anh vừa véo nhẹ bờ má của cô,cưng nựng vuốt ve.
Lam Lam lập tức nâng gương mặt của anh lên,cắn mạnh vào má của anh rồi nói.
"Đây là hình phạt của anh dám chụp hình cùng với cô ta.... Lại còn để cho An Nhiên nhìn thấy".
Lục Diệp Bằng nhăn mặt chịu đau đớn, nhưng cũng không muốn buông cô ra.
Lại là An Nhiên nữa sao? Không biết cô con gái này là giúp anh hay hại anh nữa đây.
Lúc này đột nhiên có một người chạy rất nhanh lao thẳng đến trước mặt hai người.
"Lam Lam! Nếu em không muốn làm bà Lục nữa, thì em có thể nào xem xét làm bà Trần của anh được không.....? Trần Chí Huy này xin hứa sẽ yêu em đến suốt cuộc đời này!"
Đó là Chí Huy.
Khi anh vừa bước vào đây,đúng lúc nghe cô nói câu này,anh nhịn không nổi liền bước đến.Vừa nói xong,Chí Huy còn không thèm nhìn vào nét mặt như muốn ăn tươi nuốt sống anh của Lục Diệp Bằng.Mà anh còn bạo dạn nắm lấy bàn tay của Lam Lam đặt lên đó một nụ hôn.
Lam Lam bất giác nhìn anh ta đến ngơ ngác,cho đến khi cô định thần lại thì bàn tay của cô đã bị Chí Huy hôn lấy.
"A...."Cô liền giựt mình rút tay lại.
Hành động của Chí Huy,dĩ nhiên đã xem Lục Diệp Bằng không hề có tồn tại.Cơn giận bừng bừng trong lòng bắt đầu chuẩn bị bốc cháy lên dữ dội trên nét mặt cương nghị của người đàn ông luôn có máu ghen tuông ngầm này.
Lam Lam cũng cảm nhận hơi thở của Lục Diệp Bằng càng trở nên nặng nề.Sự cảnh giác khiến cô muốn rời khỏi người của anh ngay.
Lục Diệp Bằng dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn vào Chí Huy, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đang làm gì vậy? Cái tên này muốn chết sao?"
Chí Huy cười ha ha, ngồi bước đến ngồi vào chỗ của người đàn ông lúc nãy, thái độ hờ hững đáp.
"Đây là câu chào xã giao bình thường của người phương Tây, Chủ Tịch Lục không phải chưa từng thấy chứ?” Nói rồi anh khẽ nháy mắt với Lam Lam,cười cợt “Phải không bé yêu!"
Bé yêu....
Lam Lam nghe cái tên này được phát ra từ miệng của cái tên đàn ông này, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Lục Diệp Bằng trầm mặc.
"Cậu quên lời cảnh cáo của tôi rồi sao? Tránh xa cô ấy ra một trăm mét cho tôi" Anh đã thật sự giận dữ.
Có anh ở đây mà cái tên này đã làm chuyện quá đáng với cô rồi! Nếu anh không có đây thì sao?
Thấy vậy,Lục Diệp Bằng liền kéo đầu Lam Lam đối diện với anh.Ngay lập tức nụ hôn trên môi đầy nóng bỏng của anh dành cho cô đã xuất hiện trước mặt của Chí Huy.
Anh càng lúc càng đánh giấu chủ quyền lên người của cô.Sự bá đạo của anh đã được Chí Huy và Lam Lam công nhận.
Nhưng ở đây đang là ở bên ngoài, bất luận như thế nào.Lam Lam cũng phải dốc hết sức bình tĩnh để trấn áp hai cái tên điên này lại.
Không biết vì lý do gì mà hai cái tên này đánh hơi biết cô đang ở đây đang làm chuyện ăn lớn mà lại xuất hiện đúng lúc như thế này.
Lục Diệp Bằng hôn Lam Lam rất lâu, rồi sau đó mới buông cô ra.
Chí Huy nhìn hai người tình cảm như thế này mà cái cô gái chết tiệt kia lại muốn chia rẽ hai người bọn họ là như thế nào?
Có điên anh mới nghe lời cô ta.
Một lúc sau,Lục Diệp Bằng vẫn ở trạng thái giữ Lam Lam ngồi trong lòng anh, giọng điệu dò xét.
"Em làm gì mà muốn bán căn biệt thự của anh?"
"Hức.... Chẳng phải anh nói đã sang tên cho em rồi sao? Anh quan tâm làm gì....? Huống hồ biệt thự đó giờ đang để trống mà!"Lam Lam không suy nghĩ liền trả lời thẳng.
Lục Diệp Bằng khựng người lại đôi chút.
"Em có biết anh đang ở đâu không?"
Lam Lam nhướng mày, khẽ đáp.
"Chẳng phải anh đang ở nhà họ Lục sao?"
Câu nói của cô lại làm cho Chí Huy phá lên cười lớn.
"Lam Lam ơi! Cậu ta bỏ nhà đi vì em hơn hai năm nay rồi đấy! Hiện giờ cậu ấy đang ở Biệt Thự Alice..... Biệt Thự mà em đang định rao bán".
"Biệt thự Alice...."
Lam Lam ngẩng người quay đầu lại nhìn Lục Diệp Bằng.
Lục Diệp Bằng đối mặt với đôi mắt xinh đẹp của cô, khẽ gật đầu.
"Là Biệt Thự anh dành riêng để tặng cho em thì phải lấy tên em đặt cho Biệt Thự chứ....!"
Trái tim của Lam Lam chợt thắt lại.
Người đàn ông này lại làm cho cô lung lay trái tim nữa rồi! Không nghĩ đến anh sẽ sang tên cho căn biệt thự đó rồi lại đặt tên biệt thự bằng tên của cô luôn như vậy!
Cô suy nghĩ rồi hỏi tiếp.
"Anh dọn ra khỏi nhà họ Lục rồi sao? Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Lục Diệp Bằng im lặng,dường như anh không muốn trả lời câu hỏi này của cô.
Nhưng Chí Huy thì lại thích nói, mồm mép của anh ta lập tức lên tiếng nói thay cho Lục Diệp Bằng.
"Ba chồng của em ra sức ép với chồng của em về chuyện của vợ chồng Lục Diệp Minh và Dương Tiểu Vy.Chồng em bức xúc nên đã cắt đứt với nhà họ Lục rồi!"
"Cậu nhiều chuyện lắm rồi đó!" Lục Diệp Bằng trừng mắt với Chí Huy.
Lam Lam vô cùng sửng sốt.Cô chưa từng nghe ai nói về chuyện này.
"Thật vậy sao?"Lam Lam nhíu chặt mày nhìn anh.
Nhìn biểu hiện của cô,Lục Diệp Bằng khẽ cười véo má cô nhẹ nhàng nói.
"Mọi chuyện qua lâu rồi! Em đừng suy nghĩ"
"Sao không suy nghĩ?" Chí Huy lại chen vào nói tiếp "Bây giờ chồng em chỉ có đơn thân sống một mình trong căn nhà đó, bây giờ em lấy rồi..... Chắc cậu ta lại ở công ty thôi".
Lục Diệp Bằng lườm Chí Huy.
"Bớt nói lại, rồi đi về công ty giùm tôi đi!"
Mặc dù Lục Diệp Bằng nói là vậy, nhưng anh đã ở sau lưng Lam Lam khẽ đưa ngón cái ra hiệu với Chí Huy thầm nói với anh ta đang làm tốt lắm.
Chí Huy thở một hơi thật dài rồi đứng lên mệt mỏi lặng lẽ đi trở về công ty theo lời của Lục Diệp Bằng.
Lam Lam bàng hoàng nhìn Lục Diệp Bằng.
"Anh không có chỗ ở sao?" Không lẽ người đàn ông này dám sang tên cho cô đứng tên căn nhà mà anh không hề giữ lại cho mình một chút gì sao.
Nét mặt của Lục Diệp Bằng trở nên buồn bã nhìn cô.
"Bà xã định bán căn biệt thự đó sao? Đó là căn biệt thự đầu tiên anh tự tay xây.....".
"Không phải như anh nghĩ đâu....."Lam Lam sợ anh hiểu lầm cô là con người ích kỷ tham tiền, liền vội vàng giải thích.
"Em chỉ muốn biết căn biệt thự trị giá bao nhiêu thôi! Nếu không có ai ở,em định tìm một cái giá hợp lý cho người ta thuê để kiếm tiền...."
"Kiếm tiền.....? Em cần tiền lắm sao?"Lục Diệp Bằng hỏi.
Lam Lam không trả lời anh mà cúi đầu nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay của mình với dáng vẻ không thể nói thành lời.
Đúng lúc này điện thoại của cô đang để ở trong túi xách liền reo lên tín hiệu của chuông tin nhắn.
Lam Lam với tay định lấy, vậy mà Lục Diệp Bằng đã nhanh tay hơn chụp lấy túi xách của cô mau chóng lấy điện thoại ra lên xem.
Một dòng chữ đập vào mắt anh.
"Cô Tần!Khi nào cô đưa tiền cọc cho tôi,đến lúc đó chúng ta làm hộp đồng cho thuê văn phòng."
Đọc xong,Lục Diệp Bằng đưa ánh mắt lên nhìn cô.
"Em tìm được chỗ rồi sao?"
Lam Lam không trả lời, cô liền đứng lên bờ môi run rẩy nhìn anh.
"Em sẽ không đụng tới căn biệt thự nữa đâu.....! Anh hãy yên tâm....Chào tạm biệt anh!"
Anh đã nói như vậy,cô còn mặt dày lấy đi tài sản của anh sao?Đó là chồng của cô,là cha của con gái cô,là người cô rất rất yêu…..Cô không thể đối xử với anh như vậy!
Nói xong câu nói đó,Lam Lam vội xoay người đi.
"Chỗ đó là ở đâu?" Không đợi cô đi ra cửa,anh liền đứng lên đuổi theo cô hỏi.
Lam Lam chợt dừng bước.
Cô biết anh đang định làm gì rồi! Nhưng cô đã nói, cô sẽ không nhờ cậy vào anh bất cứ thứ gì khi cả hai vẫn còn đang trong giai đọan thử thách.Cô cũng đã ly hôn với anh, việc cô lấy chiếc thẻ của anh đợi một lúc nào đó khi cô có khả năng sẽ trả lại cho anh.
Còn bây giờ, cô không muốn anh phải làm bất cứ thứ gì cho cô nữa.
Một căn biệt thự mang tên cô mà còn cho cô đứng tên thì đã quá đủ với cô rồi!
Lam Lam xoay đầu, nở một nụ cười sáng ngời nhìn anh.
"Không cần đâu.....Em sẽ có cách.Tuần sau em sẽ đến công ty anh làm việc.”
Dứt lời,Lam Lam tiếp tục quay đầu đi.
Lục Diệp Bằng thở dài khẽ lắc đầu ngán ngẫm.
Cô vẫn giống như trước.Không bao giờ muốn dựa giẫm vào anh.Một cô gái có tính quật cường như thế, làm sao mà anh nỡ lòng nào để cho cô vất vả rầu rĩ những chuyện như thế này được.
Suy nghĩ một lát,anh liền lấy điện thoại ra gọi cho một người là cánh tay đắc lực của anh.
"Tôi đã biết địa chỉ mà cô ấy định mở văn phòng rồi! Tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu...... Đi đến tìm chủ toà nhà đó đưa ra một cái giá cao hơn thị trường cho tôi". Giọng điệu anh như một bậc đế vương đang ra lệnh cho quân thần của mình ra chiến trường vậy.Khi nãy anh nhìn vào dòng tin nhắn của cô và người đó thì anh đã thấy địa chỉ nơi đó.... Một nơi cũng khá là gần công ty của anh.
Dứt lời,anh liền chạy đuổi theo cô.
Lam Lam bên ngoài vừa định lên chiếc taxi thì lại bị Lục Diệp Bằng kéo lại.
Anh nhìn cô mỉm cười.
"Để anh dẫn em đi mua một chút quần áo, sắp tới chúng ta sẽ dự lễ hội ở trường của An Nhiên rồi!"
Không đợi cô đồng ý,Lục Diệp Bằng đã ngang nhiên kéo cô lên chiếc xe của anh rồi rời khỏi.