Anh vẫn còn nhớ lúc đó,khi cô bước vào trong nhà hàng, luôn mang tâm trạng rất lo lắng vì không biết đối tượng mình đi xem mắt là ai.Anh biết cô là người rất lịch sự, lễ phép.Mặc dù đến hơi trễ một chút nhưng cô vẫn muốn nói một tiếng xin lỗi với anh, cô không giống với các tiểu thư khác mà anh đã từng đi xem mắt.Họ kiêu căng,hóng hách nhưng đối với cô thì hoàn toàn khác.Lúc đó cô đã hoàn toàn ghi điểm ở anh.
Ngay từ giây phút ấy,anh đã có một chút thích thích cô gái này rồi!
Cho đến khi cô biết được người xem mắt là anh, cô mới bắt đầu khó chịu gây hứng với anh.Khi thấy biểu hiện chán ghét cô dành cho anh như vậy,anh đã thật sự rất buồn và ngay giây phút đó anh đã quyết tâm chinh phục cô và muốn cô trở thành bạn gái của anh.
Nhớ lại khung cảnh đó,anh nhịn không được bèn lấy điện thoại ra,di chuyển ngón tay chạm nhẹ vào màn hình.
Ngay sau đó,trong nhà hàng điện thoại của Lam Lam bắt đầu reo lên đánh tan bầu không khí căng thẳng của cô và người đàn ông đó.
Lam Lam lấy ra nhìn vào màn hình, khóe môi thoáng chốc nở một nụ cười rất tươi không ngại Hạ Ninh Triết đang ở đây, trực tiếp nghe máy.
"Em đang ở đâu đó?"
Lục Diệp Bằng trong điện thoại trực tiếp thám thính.
Lam Lam bất giác giựt mình,tay siết chặt điện thoại.
"Em....Em...."
"Khó nói sao? Anh nghe nói hôm nay em xin nghỉ nữa buổi,em có chuyện gì sao?"
Lam Lam trong lòng có chút run sợ,anh biết nguyên nhân hôm nay cô xin nghỉ nữa buổi ở công ty.
Nghĩ đến, cô muốn cho Chí Huy một trận.Hôm qua cô đã dặn anh ta không được nói với anh rồi, vậy mà cái tên đó thật là lẻo mép.
Lam Lam hít một hơi thật sâu,sau đó từ từ lên tiếng.
" Em có một chút chuyện ở phòng tranh thôi! Sau giờ ăn trưa,em sẽ đến công ty".
Lam Lam còn lo sợ anh sẽ còn hỏi nữa, cô cất giọng lên hỏi anh trước.
"Khi nào anh về....Em nhớ anh!"
Nói xong, cô nghe bên đó bật lên một nụ cười.
"Sẽ nhanh thôi!"
Dứt lời anh cúp máy,cơn giận bùng phát khiến anh thẳng tay ném mạnh chiếc điện thoại vào trong ghế.
Lam Lam có chút hoang mang khi đây là lần tiên anh hờ hững cúp máy trước cô như vậy.
Trong lòng bỗng nhiên nổi lên sự bất an.
Còn Lục Diệp Bằng bên ngoài,anh đã thật sự nổi giận.
Giận vì sự nói dối của cô.
Nếu như hai người trong sạch thì mắc gì cô phải nói dối anh hết lần này đến lần khác.
Có phải cô vẫn còn tình cảm với Hạ Ninh Triết,cho nên cô sợ anh sẽ làm gì anh ta có đúng không?
Cả cơ thể anh run lên, đối với người đàn ông này.Quả thật anh còn sợ hơn là cả Hoắc Thiếu Tiên và Chí Huy cũng đã từng thích cô.Vì cô đã từng có cảm giác với anh ta, một người đàn ông ôn nhu từng lớn lên với nhau và bảo vệ cô, đương nhiên anh sẽ có một linh cảm người đàn ông này mới thật sự là tình địch của anh.
Bàn tay anh siết chặt vô lăng, nét mặt lạnh lùnh.Sau cùng nhấn ga chạy khỏi nơi đây.
Còn tại nhà hàng,Lam Lam quả thật không còn tâm trạng nào ở đây nửa rồi! Cô nhanh chóng nhìn qua Hạ Ninh Triết chợt nói.
"Em có việc phải đi rồi!"
Hạ Ninh Triết kinh ngạc.
"Em mới ngồi đây chưa được nữa tiếng nữa mà!"
Lam Lam không suy nghĩ liền đứng lên rất nhanh,nhưng lại không may lại làm đổ chén nước chấm trên bàn khiến nó rơi xuống đồ của cô.
"Á...."
Hạ Ninh Triết hoảng hồn vội lấy khăn giấy qua lau giúp cô.
"Em không sao chứ?"
"Không sao! Em về trước đây" Lam Lam vội vàng xua tay anh ra,ngay sau cô liền quay người chạy ra khỏi quán.
******
Lam Lam vội vàng chạy ngay về nhà, cô đi thẳng vào phòng vệ sinh liền trút khỏi bộ y phục đang bị bẩn trên người cô ra ngoài.
Cô lập tức nhảy vào bồn tắm, thật ra cô muốn trút khỏi mùi thuốc lá của Hạ Ninh Triết khi nãy đã bám vào người của cô.Chẳng hiểu sao trong lòng cô cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Mái tóc của cô khá ngắn,cho nên việc tắm gội cũng không mất thời gian.
Một lúc sau, Lam Lam từ trong bồn tắm bước ra.Trên người cô chỉ quắn một chiếc khăn mỏng manh xung quanh người,sau đó cô đi lấy chiếc máy sấy tóc để làm khô tóc của mình lại.
Vừa sấy vừa hát mà quên đi chuyện lúc nãy.Không những vậy,cô còn không hề hay biết trong phòng tắm này ngoài cô ra còn một người cũng đang nhìn trộm cô tắm từ nãy giờ.
Sau tấm màn, một nơi đối diện với chiếc gương lớn trong phòng tắm,Lục Diệp Bằng đang lén lút nhìn từ đằng sau lưng của cô.Thân hình anh cao lớn đến nỗi nếu như Lam Lam có để ý kỹ thêm một chút nữa,chắc chắn cô sẽ thấy anh đang núp ở trong đó.
Từ nhà hàng về đây,anh đoán được cô thế nào cũng sẽ quay về đây thay đồ rồi mới đến công ty.Cô là một người thích sạch sẽ đến cỡ nào, chẳng lẽ anh không biết.
Ngay giây phút,Lam Lam đang nhìn thẳng vào trong gương thì cũng là lúc Lục Diệp Bằng kéo mạnh tấm màn ra.
"Á....."Tiếng hét thất thanh của Lam Lam nhanh chóng vang lớn
Hai mắt cô trợn lên đầy hoảng hốt, miệng lắp bắp nói.
"Anh.....Anh về từ khi nào vậy?"
Anh cứ như là một con ma thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng chẳng phải anh nói đi bốn ngày sao? Bây giờ đã về rồi, có hơi sớm quá không?
Mà anh đứng trong đây từ khi nào vậy?
Lam Lam có muôn vàn câu hỏi tự hỏi lòng mình, lúc này Lục Diệp Bằng đang từ từ đi ra.
Lục Diệp Bằng nhếch nhẹ môi, đưa tay từ từ buông bỏ cút áo ngay ngực, mệt mỏi trả lời.
"Sao...? Em làm gì mà hoảng sợ như vậy? Không thích anh về giờ này sao?"
Lam Lam chột dạ, vội quay đầu nhìn anh.
"Không....! Anh về,em phải vui chứ!"
"Vậy sao!" Lục Diệp Bằng nói nữa đùa nửa thật "Hay em sợ anh phát hiện em đang giấu anh chuyện gì đó,có phải không?"
"Em....Em....."Trái tim Lam Lam lúc này càng lúc càng đập rất mạnh, nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhưng ngay lúc này, hành động của anh càng khiến cô kinh hoàng.
Lục Diệp Bằng không nói một lời liền nhanh chóng nhào vào ôm lấy chặt cô,anh cúi đầu xuống mạnh bạo cắn mút trên đôi môi của cô điên cuồng.Bàn tay bắt đầu di chuyển xuống xoa nắn hai bầu ngực cô đang được chiếc khăn che lại.
Lam Lam thất kinh,hoảng hốt nhìn anh, cô cảm thấy hành động của anh như là đang tức giận.Môi của cô bị anh dày vò khiến cô bất giác rên nhẹ.
"Anh...."
Lục Diệp Bằng hoàn toàn không nghe,anh cứ vậy chà xát trên đôi môi và cơ thể của cô.Bàn tay anh bắt đầu luồn xuống cởi sợi dây nịch cùng với khóa kéo quần của mình với một động tác rất nhanh,anh muốn phóng thích niềm tự hào của anh ra,ngay bây giờ anh muốn phát tiết lên trên cơ thể của người con gái này ngay lập tức.
Ngay giây phút,Lục Diệp Bằng muốn kéo chiếc khăn tắm trên người của cô ra thì Lam Lam mới hiểu ra anh đang muốn làm gì.Trong lòng không ngừng chửi anh là tên đàn ông xấu xa, chỉ nhớ đến những chuyện đen tối này thôi!
Nhưng hôm nay cô không thể nào cho ann được.
Nghĩ vậy,Lam Lam liền xô anh ra, cô ngượng cười nhìn anh.
"Bữa khác đi ông xã, hôm nay thì không được"
Dứt lời,Lam Lam định đi ra khỏi phòng, thì Lục Diệp Bằng như bị ai đó nhập vào mà trở nên thô bạo với cô.
Anh nắm chặt cổ tay của cô kéo thật mạnh, ôm cô từng đằng sau, nhìn vào hình xăm sau gáy của cô,anh cúi đầu cắn nhẹ như đang trừng phạt cô,nghiến răng nói.
"Anh muốn em ngay bây giờ, chẳng phải em muốn anh về để trả bài sao?Vậy thì thỏa mãn cho anh ngay lập tức".
Bàn tay anh bắt đầu kéo chiếc khăn tắm cô xuống, siết chặt eo khiến mông của cô công lên chạm vào con quái thú to lớn của anh đã được anh thả ra ngoài.
Cả người Lam Lam run rẩy, cô vũng vẫy thật mạnh tránh né, không để anh đem cái thứ đó đi vào trong cơ thể của cô được.
Lam Lam xoay người nhìn anh, mặc dù biết anh đang lên cơn hứng tình nhưng vào khoảnh khắc này cô phải bắt buộc từ chối anh thôi!
Cô nhìn anh có phần chua xót, khẽ khàng lên tiếng.
"Em xin lỗi...! Hôm nay thật tình không được, hôm khác em sẽ chiều anh".
Nói vừa dứt câu, cô đã nhanh chóng chạy khỏi phòng tắm.
Lục Diệp Bằng đờ đẫn vài giây nhìn theo bóng lưng của cô,ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.Trong lòng anh không ngừng bừng lên một ngọn lửa.
Câu nói của Hạ Ninh Triết lại vang một lần nữa trong đầu của anh.
"Nếu như anh không xuất hiện, cuộc đời của Lam Lam sẽ không khổ như vậy! Cô ấy vì anh đã một lần mất mạng,anh còn muốn giam cầm cô ấy đến khi nào.....? Giữa anh và Lam Lam đến với nhau cũng vì có một đứa con.Nếu như năm xưa, tôi kiên quyết dẫn cô ấy đi theo tôi qua Pháp, thì cô ấy cũng không phải đến Thái Lan...Và rất có thể cả đời này,anh cũng không biết sự tồn tại của cô ấy,cho nên bây giờ anh có được cô ấy cũng là do anh may mắn,là chính tôi nhường cô ấy lại cho anh.... Kiếp này anh giành được cô ấy, nhưng không có nghĩa tôi đã thua anh.Thời gian còn dài, chưa biết chừng cô ấy có thể sẽ quay về bên cạnh tôi bất cứ lúc nào"
Thật ra những lời hâm doạ của Hạ Ninh Triết,anh không mấy bận tâm, bởi vì anh tin chắc một điều Lam Lam luôn để anh trong trái tim của cô,anh biết cô rất yêu anh.Nếu cô không yêu anh, thì cho dù anh có làm bất cứ gì cũng không thể trói buộc được cô.
Nhưng có điều.... Hành động từ bữa giờ của cô khiến cho anh suy nghĩ rất nhiều.Anh chỉ sợ cô nhất thời yếu lòng mà nghe lời của mẹ mình mà bỏ rơi anh,đi theo người đàn ông đó!
******
Đúng một giờ trưa,Bella theo lời dặn của Lục Diệp Bằng đi để công ty.
Khi cô đến không một ai biết được rằng là cô sẽ đến đây.Vì bây giờ mọi người chỉ đang cảm thấy lo lắng khi Chủ Tịch đột ngột xuất hiện,họ cứ nghĩ mai hoặc mốt anh mới về.
Nhưng trưa hôm nay đã thấy anh,vả lại anh còn mang một gương mặt hầm hầm khiến ai nấy trong lòng đều nơm nớp lo sợ sẽ bị ảnh khiển trách vô cớ.
Bella trùm kín mặt đi đến công ty,khi đến nơi cô nhanh chóng di chuyển lên văn phòng của Chủ Tịch. Đam Mỹ Trọng Sinh
Cô gõ cửa vài tiếng,sau khi nghe tin được tín hiệu cô lập tức đẩy cửa đi vào.
Lục Diệp Bằng vẫn y như trước đây, vẫn không thèm ngước mắt lên nhìn cô dù chỉ là một lần.
Anh mặc trên người một bộ vest đen mang đầy khí chất, từng ngón tay dài đang ký văn kiện đang chờ anh về để xử lý.
"Cô ngồi xuống đi!" Giọng điệu anh hết sức lạnh lẽo ra lệnh cho cô.
Bella dè dặt ngồi vào chiếc ghế đối diện với anh.
Chờ khoảng mười lăm phút,Lục Diệp Bằng giải quyết xong những văn kiện thì lúc này anh mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
Lục Diệp Bằng nhìn vào sắc mặt của Bella, rất lâu sau khẽ nói.
"Cô bị bệnh sao? Trong cô có vẻ mệt mỏi"
Nghe xong,Bella chỉ nhếch môi cười nhẹ.Chỉ nghĩ đến người đàn ông này chính là nguyên nhân xúi giục Chí Huy tiếp cận cô, mà bây giờ còn giả bộ quan tâm thì cô cảm thấy mình càng như một trò đùa của hai người đàn ông này.
"Tôi bị gì,anh cũng không cần quan tâm đến tôi đâu" Cô đưa mắt nhìn qua căn phòng bên cạnh, khẽ nói "Người anh nên quan tâm là người bên kia thì phải?"
Lục Diệp Bằng nhìn theo.Lam Lam bên kia phòng giờ này vẫn chưa đến.
Sau khi Lam Lam chạy thẳng ra khỏi phòng tắm ngay lúc đó.Thì từ lúc ấy anh cũng không còn quan tâm đến cô đã đi ra khỏi nhà hay chưa nữa,nhưng giờ này cô vẫn chưa đến, thì cũng là lúc đã chọc điên anh rồi!
Lục Diệp Bằng chỉnh lại tư thế ngồi,sau đó lần lượt đi thẳng vào vấn đề chính.
"Cô hãy giải thích những tin tức của cô là như thế nào?"
Nét mặt Bella bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi ngược lại.
"Nếu tôi nói tin tức đều không đúng thì anh có tin tôi không?"
Vừa nghe Bella hỏi vậy,Lục Diệp Bằng lập tức nhíu chặt mày.
"Vậy tại sao cô không phản bác lại? Cô để tin tức như vậy là đang ảnh hưởng công ty rất nhiều cô có biết không?"
"Vậy anh muốn gì cứ nói thẳng,đừng vòng vo".
Đến lúc này rồi,Lục Diệp Bằng cũng không muốn nói nhiều với cô gái này nữa.Anh mỉm cười, từ từ lấy ra một sấp hồ sơ đặt đến trước mặt Bella.
"Cô cũng biết công ty của chúng tôi là nơi làm ăn,không thể nào thua lỗ bất kỳ một cá nhân nào đang làm ảnh hưởng đến công ty của chúng tôi,cho nên hôm nay tôi gọi cô đến đây là để......Hủy hợp đồng.Đương nhiên công ty của chúng tôi sẽ chịu tiền bồi thường cho cô, nên cô hãy yên tâm!"
Bella nhếch môi cười khẩy.
Cô cống hiến cho công ty này biết bao nhiêu, đem tiền,đem lợi nhuận về cho công ty suốt mấy năm nay.Bây giờ chỉ vì những tin tức xấu đó, tất cả đều muốn quay lưng lại với cô muốn dồn cô vào đường cùng.
Đúng là trước giờ con mắt của cô đã nhìn lầm tất cả.
Cô thật hối hận khi đã trao tình cảm cho cả hai người đàn ông này.