Một giây sau, Dương Tiểu Vy khẽ đưa tay xoay đầu Lục Diệp Bằng qua, bắt anh phải nhìn cô ta,nhàn nhạt lên tiếng.
"Đừng làm vẻ mặt yêu thương cô ta như vậy chứ anh yêu, chẳng phải trước đây anh cưới cô ta cũng vì muốn trả thù em sao....?'
Nét mặt Lục Diệp Bằng như phủ một lớp màng giá lạnh,ánh mắt sắc lạnh nhìn Dương Tiểu Vy.
Mẹ kiếp! Bây giờ anh mới biết cảm thấy căm ghét một người phụ nữ là như thế nào.Dương Tiểu Vy càng lúc càng làm cho anh cảm thấy kinh tởm khi cô ta đụng vào người của anh.
Nhưng ngay lúc anh còn đang suy nghĩ xem cô ta sẽ làm gì tiếp theo, thì bỗng nhiên hành động của cô ta lại khiến Lục Diệp Bằng trở tay không kịp, thậm chí mọi người trong phòng cũng giật mình trước hành động này của cô.
"Dương Tiểu Vy....! Tại sao mày dám làm điều đó". Đó là tiếng hét của Lam Lam đã chịu hết nổi, nên cách xưng hô của cô với Dương Tiểu Vy cũng từ đây mà thay đổi.
Bởi vì trước mặt cô, Dương Tiểu Vy đã ngang nhiên hôn lên đôi môi của Lục Diệp Bằng, thậm chí cô ta còn đặt tay lên anh lên ngực của cô ta.
Đương nhiên Lục Diệp Bằng ngay sau đó đã không chừng chờ liền đẩy mạnh cô ta ra, giọng điệu mang theo sự khinh bỉ.
"Cô khao khát lên giường với tôi như vậy sao?"Nhưng khi anh nói ra câu này,anh chợt dừng lại giây lát,suy nghĩ rồi nói thêm "Đừng nói với tôi là việc sắp xếp chiếc giường ở đây là để cho vợ tôi chứng kiến tôi và cô lên giường cùng nhau".
Trong lòng Lam Lam nghe xong bèn kinh hãi một phen, nét mặt càng thêm lo lắng cho anh.
"Diệp Bằng.....! Anh không được" Lam Lam hướng mắt nhìn Lục Diệp Bằng trong bộ dạng rất lo sợ anh sẽ vì cô mà làm chuyện không nên làm.
Chưa bao giờ ánh mắt của Lục Diệp Bằng dám rời khỏi Lam Lam dù chỉ một lần.Mặc dù miệng anh vẫn nói chuyện trao đổi với bọn họ, nhưng cô vẫn luôn được anh trông chừng từng phút từng giây.
"Lam Lam! Em biết rõ người anh yêu là ai rồi mà,cho nên em cứ yên tâm".
Dứt lời,Lục Diệp Bằng lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay.Anh không chừng chờ liền đưa lên lau chùi sạch dấu hôn của cô ta vẫn còn động lại ở môi của anh.
Hành động của anh,ngược lại càng làm cho Dương Tiểu Vy phát điên lên, cô ta biết mình không thể nào đánh lại Lục Diệp Bằng liền sải chân bước lại gần Lam Lam nhanh chóng.
Một bàn tay giơ lên chuẩn bị hạ xuống,định đánh vào bờ má của Lam Lam.Nhưng đúng lúc này, Lục Diệp Minh lại là người đưa tay ra chụp lấy bàn tay của cô ta, nghiến răng nói lớn.
"Cô tức giận Lục Diệp Bằng, tại sao không đánh anh ta mà lại đi đánh người đang bị trói là Lam Lam chứ!"
Sau khi nhìn thấy hình ảnh như vậy,Lục Diệp Bằng cũng đã ngầm hiểu ra được, gương mặt Lam Lam đang bị sưng đỏ lên chính là do người phụ nữ này ban cho.
Máu nóng dồn lên tới não,anh như muốn lập tức lấy ra cây súng bắn chết người đàn bà độc ác này.
Khi anh còn định bước tới, thì người của A Hổ đã nhanh chóng giữ anh lại.Thế là Lục Diệp Bằng chỉ còn cách đưa ánh mắt sắc lạnh về phía Dương Tiểu Vy, cất tiếng cảnh cáo.
"Nếu cô đụng đến vợ của tôi thêm một lần nào nữa,cô đừng hòng sống yên ổn".
"Anh làm gì được tôi,ngay đây thôi anh sẽ là người đàn ông của tôi" Dương Tiêu Vy quay về phía Lục Diệp Bằng, giận dữ buông ra một câu.
Ngay sau đó cô ta liền nhanh chóng bước đến trước mặt Lục Diệp Bằng không chừng chờ liền đưa ra một điều kiện trao đổi.
"Anh đã nói đúng.... Mục đích hôm nay của tôi chính là muốn nhìn thấy người vợ yêu dấu của anh chứng kiến anh và tôi lên giường sẽ có cảm giác như thế nào"
Lam Lam nghe xong như chết lặng tại chỗ, một giây sau cô hét lớn lên một tiếng.
"Dương Tiểu Vy....Mày thử dám đụng vào người của chồng tao xem".
Dương Tiểu Vy khẽ nhếch môi, cười lạnh.
"Chẳng phải mày lúc trước đã đối xử với tạo như vậy sao? Hôm ở nhà họ Lục,mày biết tao đứng ở ngoài....Cho nên hai người mới diễn cảnh ân ái trước mặt của tao sao?" Vừa nói, Dương Tiểu Vy vừa chỉ tay vào Lam Lam và cả Lục Diệp Bằng.
Lúc này Lục Diệp Bằng mới hiểu được là tại sao đêm hôm đó Lam Lam lại bỗng nhiên trở nên nhiệt tình, nóng bỏng như thế.
Thì ra cũng là do Dương Tiểu Vy đang đứng bên ngoài.
Lam Lam hừ lên một tiếng, giọng nói có phần mệt mỏi.
"Nhưng cô đã có chồng.... Lục Diệp Minh vẫn còn ở đây."
Đứng kế bên,Lục Diệp Minh nghe vậy liền lập tức cắt ngang lời Lam Lam.
"Anh và cô ta chưa hề kết hôn với nhau, đó chỉ là kết hôn giả.... Cũng giống như em và Lục Diệp Bằng năm xưa"
Nói xong,Lục Diệp Minh ngồi xuống nhìn Lam Lam với đôi mắt đầy tình cảm.
"Em hãy mặc kệ bọn họ....Anh sẽ chăm sóc cho em".
Lục Diệp Bằng nhìn thấy cảnh này,anh nhịn không được liền phì cười trước mặt rất nhiều người.
Sau đó anh khẽ sờ chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của mình, lạnh lùng nhìn Lục Diệp Minh nhàn nhạt nói.
"Đừng so sánh khập khiễn như thế có được không người em họ của tôi.Đúng là tôi và Lam Lam năm đó kết hôn dưới hình thức là hợp đồng hôn nhân, nhưng trên danh nghĩa cô ấy chính là vợ hợp pháp của tôi....Còn bây giờ,cho dù tôi và cô ấy có ly hôn, thiết nghĩ cậu cũng không có cơ hội để có cô ấy được đâu".
"Anh nói như vậy là sao?"Lục Diệp Minh nghi hoặc hỏi.
A Hổ ngồi ở trên ghế từ nãy đến giờ, cũng chịu hết nỗi liền tham gia cuộc nói chuyện.
"Lục Diệp Minh..... Người anh họ của cậu nói như vậy, chắc chắn anh ta đã có gì đó nắm chắc trong tay.... Chẳng hạn như hai người họ đã đăng ký kết hôn lại thì sao...."
Lục Diệp Minh sững người.
Anh không có ở chung nhà, nhưng cũng đã tìm hiểu rất kỹ hai người vẫn chưa có đăng ký kết hôn, không thể có chuyện đó xảy ra.
Lục Diệp Minh còn chưa bàng hoàng thì tiếng nói của Lam Lam đã vang lên,trong sự đầy quyết tâm.
"Suốt cuộc đời này tôi chỉ có thể chấp nhận Lục Diệp Bằng là chồng của tôi, là người đàn ông tôi yêu suốt cuộc đời này..... Bất kể ai cũng không thể thay thế anh ấy".
Cô ngước mắt lên nhìn Lục Diệp Minh.
"Cho dù là anh " Rồi cô liếc nhìn qua Dương Tiêu Khải " Và kể là cả cậu".
Dương Tiêu Khải trợn mắt lên, vì chuyện hôm trước mà trong lòng anh ta luôn có mối hận thù đối với cô,Vậy mà hôm nay, cô còn cố ý nói những lời này tổn thương anh ta.
Cơn thịnh nộ khiến Dương Tiêu Khải kiềm chế lại không được.Anh mặc kệ ở đây có biết bao nhiêu người, liền thẳng tay tát vào mặt của cô một cái thật mạnh.Làm cho Lam Lam không kịp chuẩn bị đã hứng trọn cái tát ấy, cô theo quán tính liền nghiên đầu qua một bên, khóe miệng đã bị thương nay còn bị nặng hơn, những giọt máu cũng nhanh chóng xuất hiện.
"Mẹ kiếp! Tên khốn....Tao sẽ cho mày biết thế nào là đụng đến vợ của tao"
Lục Diệp Bằng đương nhiên điên lên chạy lại thật nhanh,anh giơ một chân lên cao trực tiếp đạp thẳng vào bụng của Dương Tiêu Khải khiến anh ta mất thăng bằng liền ngã mạnh vào tường.
Lục Diệp Bằng không hề cho Dương Tiêu Khải một cơ hội nào đánh trả,anh nhanh chóng xách mạnh cổ áo của Dương Tiêu Khải lên, rồi lập tức đánh vài cú đấm vào lên gương mặt của anh ta.
"Ở trước mặt tao,mày còn ra tay đánh cô ấy.Hôm này tao nhất định sẽ giết chết mày"
Lục Diệp Bằng nghiến răng nghiến lợi nói xong.Kịp thời nhìn thấy con dao đang nằm trên bàn,anh bèn cầm lên chuẩn bị đâm Dương Tiêu Khải.
"Diệp Bằng! Đừng mà...."
Nhưng tiếng hét của Lam Lam đã kịp thời ngăn lại hành động của anh, cả gương mặt nhợt nhạt của cô nhìn anh khẽ van xin.
"Anh không được phạm pháp, Diệp Bằng.....Em xin anh đấy! Người như cậu ta khống xứng để anh làm vậy".
Phía bên này người của A Hổ cũng đang muốn tiến lại gần, vậy mà A Hổ đã giơ tay ra, ý bảo bọn họ không được manh động.
A Hổ nhìn khung cảnh những người đàn ông đấu đá chỉ vì một người đàn bà, ông ta không những bật cười lớn, tâm trạng còn hứng khởi.
"Đúng là sức hút của con gái ngài Nghị Viên không hề nhỏ, vì cô ta mà cả ba thằng đàn ông tranh giành....Tần Văn Hạo cũng khéo sinh con gái lắm chứ!"
Dứt lời, ông ta giơ tay nhìn đồng hồ miệng lẩm bẩm.
"Tại sao giờ còn chưa tới nữa?"
Ngay sau đó,A Hổ liền nói gì đó với người của mình, người của ông ta nghe xong gật đầu vài cái rồi đi ra ngoài.
Lúc này, Dương Tiểu Vy không quan tâm Lục Diệp Bằng đang cầm con dao liền kéo anh về phía cô ta.
"Điều kiện của tôi,anh có chấp nhận không?"
Không đợi Lục Diệp Bằng kịp trả lời, Dương Tiểu Vy đưa mắt nhìn về Giang Thâm mau chóng ra lệnh.
"Anh hành động đi".
Nét mặt Giang Thâm có chút lo lắng nhìn về phía Dương Tiểu Vy, nhưng anh không nhìn cô ta mà người anh đang nhìn chính là Lục Diệp Bằng.
Nhìn được một lúc,Giang Thâm liền xách cái túi y tế của mình đi đến trước mặt của Lam Lam.
Một lúc sau,Giang Thâm lấy ra một kiêm tiêm.
Lam Lam nhìn thấy kiêm tiêm, cô vừa sợ vừa run.Từ nhỏ cô đã sợ phải uống thuốc và chích thuốc.Nhưng chuyện xảy ra ở đây hôm nay càng khiến cô sợ hãi hơn.
"Anh muốn làm gì?"
Người hỏi chính là Lục Diệp Bằng.
Nhìn bộ dạng sợ sệt của cô, trái tim của Lục Diệp Bằng càng đau nhói lên từng cơn.Anh phải mau đưa cô ra khỏi đây thôi.
Bằng mọi giá, trong vòng nửa tiếng anh phải đưa Lam Lam trở về nhà.Anh biết cô đã không chịu nổi được nữa rồi, sắc mặt cô bây giờ đã làm cho anh nhớ lại ngày hôm đó cô bị Dương Tiểu Vy xô xuống cầu thang, khiến cô mù loà,anh và cô lại phải chịu đựng mất đi đứa con.
Anh sẽ không để tình cảnh ngày hôm đó lập lại thêm một lần nào nữa.