Khi cô bước ra thì Lục Diệp Bằng cũng đã thay đồ xong rồi,hôm nay anh không mặc những bộ đồ đơn giản như mấy hôm trước nữa.Giờ đây trên người anh khoát lên người một bộ âu phục thường ngày anh đi làm, toát lên một vẻ đẹp cương nghị của một vị tổng tài bá đạo.
Có lẽ anh đưa cô qua đây chắc chắn vì công việc rồi!
Lục Diệp Bằng thấy cô,liền lấy cái gì đó cầm trên tay đi ngay lại phía cô.
" Em cầm lấy đi!" Đó là chiếc điện thoại tối hôm qua anh đã đưa cho cô.
Lam Lam nghi hoặc.Thấy ánh mắt cô nhìn anh hoài nghi,Lục Diệp Bằng cất tiếng lên bổ sung.
" Đây là điện thoại của em.Anh đã đổi điện thoại cho em rồi,số điện thoại vẫn là số của em nhưng chiếc điện thoại này sẽ liên kết với chiếc điện thoại của anh".Anh vừa nói vừa lấy ra chiếc điện thoại của anh.
Chiếc điện thoại hôm trước anh đã lấy ra chụp lén cô.Hai chiếc điện thoại rất giống nhau,là một điện thoại cặp.
Trái tim Lam Lam bất ngờ đập nhanh liên hồi.
"Anh đổi điện thoại cho em sao?"
" Không phải đổi mà anh mua cho em một cái điện thoại khác....Chiếc thoại cũ của em,anh vẫn giữ"Lục Diệp Bằng mỉm cười.Những món vật nào có liên quan đến cô,anh không thể nào mà bỏ nó được.
Lam Lam cầm lấy chiếc điện thoại kiểm tra thì đúng như lời anh nói chiếc điện thoại có liên kết với một chiếc điện thoại khác,tất cả những dữ liệu và hình ảnh trong máy cũ cũng được anh chuyển hết vào trong này.Chỉ có điều tên trong danh bạ của anh trong điện thoại của cô đã được đổi "Tên Khốn Kiếp" thành " Ông xã".
Gương mặt Lục Diệp Bằng cau có,tiến lên kéo cô sát lại gần,giọng điệu không vui.
" Dám lưu tên anh trong điện thoại là tên khốn kiếp sao? Có tin anh sẽ phạt em không?"
"Ai biểu anh là một gã sếp ác ma lúc đó cứ thích ăn hiếp em" Lam Lam oán trách.
" Lúc đó em có sợ anh sao? Sợ thì đã không nghỉ việc một cách vô cớ.Báo hại anh như một tên điên tìm kiếm em khắp nơi." Anh còn nhớ khi đó,nghe tin cô mất tích anh lo lắng biết chừng nào,khi anh nghe ba mẹ vợ nói cô không về nhà.Anh còn cho người lục tung cả thành phố nhưng không biết cô đang ở nơi xó xỉnh nào.
Lục Diệp Bằng hít thở thật sâu nhìn cô với ánh mắt cưng trìu,giờ đây anh không cần nguỵ trang như lúc trước.Anh đã thích cô từ lâu,từ cái đêm anh gặp cô ở quán Bar,rồi đưa cô về khách sạn.Được nằm ở bên cạnh cô.
Lam Lam nhìn anh,nhìn thẳng vào mắt anh.Một niềm tin nào đó trong lòng cô thoi thóp muốn biết anh có phải thật sự đã thích cô rồi không?
" Anh mua điện thoại cho em để làm gì?"
Lục Diệp Bằng mỉm cười,đưa tay lên ngắt nhẹ lên mũi cô trả lời.
" Thì anh muốn biết vợ của anh đang ở đâu...Em nên nhớ anh đã cài định vị vào chiếc điện thoại này,em phải luôn luôn để chiếc điện thoại này ở bên cạnh em...Nếu không..."
" Không thì sao?" Lam Lam cười đắc ý.
Lục Diệp Bằng bật cười,vòng tay càng thêm siếc chặt.
" Thì anh sẽ trói chặt em bên cạnh anh mãi mãi"
Lam Lam im lặng.
Nhìn nét mặt đang vui của cô bỗng chốc biến mất mà thay vào đó là sự trầm lặng khó tả.Thì Lục Diệp Bằng biết cô đang nghĩ gì trong lòng.
" Lam Lam! Không cần nghĩ nhiều,em chỉ cần yên tâm ở bên cạnh là được rồi!"
Nghe vậy,Lam Lam có chút không hiểu ý tứ trong câu nói của anh.Nhưng cô cũng không dám hỏi thêm anh bất cứ những gì,vì với cô thời gian này chính là thời khắc quan trọng.Nếu thật sự anh yêu cô,cô sẽ tình nguyện ở lại bên cạnh anh mãi mãi.
Buổi tối hôm qua cô luôn suy nghĩ về An Nhiên rất rất nhiều.Cô nghĩ con bé phải có một mái ấm thật sự.Cô phải vì con gái đấu tranh giành lại ba của con bé.Nếu cô tiếp tục im lặng,người thiệt thòi thì chỉ có mình An Nhiên mà thôi.
Lục Diệp Bằng đột ngột nhớ ra người áo đen hôm trước định ra tay làm hại Lam Lam thì ánh mắt anh chợt tối lại.Anh nhìn thẳng vào ánh mắt Lam Lam liền hỏi.
" Người áo đen hôm trước đã nói gì với em?"
" Áo đen...?" Lam Lam hồ nghi.
Lam Lam suy nghĩ rất lâu,một lúc sau,cô mới chợt nhớ ra.
" A....Người đó chỉ tới hỏi đường em thôi,nhưng anh cũng biết là em không rành đường ở đó rồi còn gì!”
Nghe xong,Lục Diệp Bằng bất chợt ôm chặt cô vào lòng,vuốt nhẹ tóc cô,rồi nói.
"Từ bây giờ không được rời khỏi anh nữa bước,em nghe rõ không?"
Lam Lam sửng sốt:
" Có chuyện gì sao?"
Lục Diệp Bằng trả lời một cách dí dỏm cho cô không có sự nghi ngờ.
" Đơn giản vì anh không thích có người nào đó dòm ngó vợ của anh thôi"
Lam Lam buông anh ra lườm liếc anh bằng một ánh mắt khó chịu,rồi bước đi ra khỏi phòng.
Lục Diệp Bằng mỉm cười tiếp bước đi theo sau cô.
***********
Buổi ăn sáng của hai người ở ngay nhà hàng tầng dưới của khách sạn.Lục Diệp Bằng nắm tay Lam Lam bước ra từ thang máy đi đến quầy lễ tân.
Khi hai người đang đi thì bất ngờ không biết từ đâu chạy ra một nam nhân viên người Thái Lan,với dáng vóc cao ráo đi lại tiến lại gần Lam Lam,anh ta không nói gì liền bổ nhào lại ôm chặt lấy cô.
" Alice.....Rốt cuộc cô đã quay lại rồi!"
Lam Lam ngơ ngác
Lục Diệp Bằng thì chau mày,cảm giác khó chịu trực trào lên trong người của anh.Anh không cần suy nghĩ liền thẳng tay kéo anh ta ra khỏi người của cô,ngữ khí không vui.
" Anh là ai?"
Người đàn ông đó mỉm cười với Lam Lam,nhưng tỏ vẻ khó chịu với Lục Diệp Bằng.Anh ta hướng mắt nhìn cô,khẽ nói.
" Alice! Cô không nhận ra tôi sao? Tôi là Can, người đã hướng dẫn cô khi cô tới đây làm thế người bạn của cô".
Lúc này Lam Lam mới nhớ ra,thì ra anh ta vẫn còn làm ở đây.Không nghĩ cô chỉ làm có một ngày mà anh ta vẫn còn có thể nhớ cô đến tận ngày hôm nay.
Lục Diệp Bằng biết cô tên Alice,nhưng cái tên này được thốt ra từ miệng của người đàn ông này thật khiến anh cảm thấy rất chướng tai.
Vốn dĩ anh biết cô từng sống ở Thái Lan và biết cô có đi làm kiếm tiền,nhưng không nghĩ đến.Cô từng làm ở đây,là một khách sạn, khách nam thì nhiều,khách nữ thì lại không thấy đâu.
" Khụ"
" Bà xã! Ai vậy?" Lục Diệp Bằng bước tới ôm lấy eo cô ra dấu chủ quyền.
Lam Lam giựt mình nhìn qua Lục Diệp Bằng liền giới thiệu.
" Anh này là anh Can, trước đó em có làm ở đây,nên có quen biết".
Lam Lam nhìn về phía Can.
" Còn đây là Lục Diệp Bằng..."
"Tôi là chồng của cô ấy" Không đợi cô nói hết,Lục Diệp Bằng đã lạnh lùng cướp lời.
Người đàn ông tên Can đó có một chút tuyệt vọng khi nghe tin cô đã có chồng.Thật ra năm xưa,anh ta đã để ý cô từ cái lần đầu tiên gặp mặt.Anh ta đã đem lòng thích cô.Nhưng không nghĩ cô chỉ làm có một ngày rồi biến mất mãi đến bây giờ mới được gặp lại.
Lúc đó anh mới biết cô chỉ đến làm thay cho Anna.( Anna là tên tiếng anh của Tiểu Sơ)
Lục Diệp Bằng nhìn thấy được trong ánh mắt của anh ta có sự luyến tiếc.Cảm giác cho anh biết được,cái tên này cũng có tình ý với cô.Một sự ghen tuông bắt đầu dâng lên.
" Lam Lam! Mình đi thôi."
Nói rồi,anh tới nắm lấy tay cô kéo đi nhanh.Lam Lam bị anh ép chặt vào lòng,cô có muốn quay đầu lại nhìn Can cũng rất khó.
Lục Diệp Bằng dẫn Lam Lam tới chỗ địa điểm ăn sáng.Ở đó cũng có hai vợ chồng Tịch Duy An và Hoắc Thiếu Tiên ở đó.
Vừa ngồi chưa được bao lâu thì Tịch Duy An và Lục Diệp Bằng lại diện cớ đi đâu đó,để Lam Lam và Chung Linh ở lại với Hoắc Thiếu Tiên ngồi lại với nhau.
Lúc bấy giờ,Hoắc Thiếu Tiên cứ liên tục nhìn Lam Lam chằm chằm khiến cho cô cảm thấy có chút bất an.Cô chưa từng nói chuyện nhiều với anh,nhưng thấy anh cứ nhìn mình như thế,ai mà không sợ.
Chung Linh thấy vậy,liền lên tiếng trước,cô khều nhẹ Hoắc Thiếu Tiên,rồi hỏi.
" Anh làm gì mà nhìn chị ấy dữ vậy?"
Hoắc Thiếu Tiên giựt mình vội lắc đầu mỉm cười.
" Một người đàn ông khi nhìn một người con gái đẹp,cần lý do sao?"
Câu nói của Hoắc Thiếu Tiên đã làm cho gương mặt Lam Lam ửng đỏ lên.
Chung Linh mỉm cười chọc ghẹo.
" Anh làm vậy không sợ cái tên Lục Diệp Bằng sẽ cho anh một trận hả?"
Hoắc Thiếu Tiên nghe xong nhếch mép trả lời.
" Thử xem.."
Anh lại đưa mắt nhìn Lam Lam.Trong lòng không phải vì sự tán thưởng sắc đẹp của cô mà anh nhìn đến.Trong đầu anh luôn có nhiều nghi vấn được đặt ra.
" Lam Lam!"
" Hả..." Lam Lam khẽ giựt mình.
Gương mặt Hoắc Thiếu Tiên có sự thay đổi,bờ môi mấp máy lên tiếng.
" Cho phép anh được gọi em bằng em nhé!"
" Dạ vâng!" Lam Lam gật đầu.
Hoắc Thiếu Tiên mỉm cười
" Vậy cho anh hỏi em một chút chuyện được không?"
Lam Lam lo lắng nhưng vẫn gật đầu lần nữa.
Chung Linh kế bên cũng đang chăm chú nghe xem anh muốn hỏi cái gì với chị ấy.
Hoắc Thiếu Tiên liếc nhìn qua Chung Linh,không biết có tiện hỏi trước mặt con nhóc này không?Chứ anh quá hiểu cái tính tham tử của cô thế nào cô kiếm cớ nhúng tay vào cho xem.Nhưng như vậy thì cái tên Tịch Duy An sẽ liên tục kiếm chuyện,không tha cho anh.
Nhưng cuối cùng,Hoắc Thiếu Tiên cũng quyết định hỏi.Anh cất lên một giọng nói đầy sự nghi vấn nhìn thẳng vào Lam Lam.
" Em có nhớ những chuyện lúc nhỏ không....? Ví dụ,em có từng đến cô nhi viện không?"
" Cô nhi viện...?" Lam Lam lập lại.
" Ừ...Cô nhi viện,em có nhớ lúc nhỏ em đã ở đó không?"
Lam Lam sững sờ.
Trong trí nhớ của cô,hình như là có nhưng cũng không có.Rất mơ hồ.Anh nhắc cô mới nhớ,cô không biết mình có đến cô nhi viện hay không,nhưng trong giấc mơ thì cô luôn nhìn thấy mình đang ở đó.
Lam Lam vắt óc suy nghĩ rồi lắc đầu.
" Không có! Em chưa từng ở đó!"
Chung Linh khó hiểu nhìn Hoắc Thiếu Tiên lên tiếng
" Anh....! Anh có bị gì không? Chị ấy là thiên kim tiểu thư đấy,làm sao mà có thể ở đó".
" Em im lặng đi!" Hoắc Thiếu Tiên liếc mắt qua Chung Linh ra hiệu.
Anh lại đưa mắt nhìn Lam Lam hỏi tiếp.
" Vậy em có nhớ lúc nhỏ em từng xảy ra chuyện không?"
Lam Lam suy nghĩ,tập trung nhớ lại.Bất ngờ cô có một chi tiết nhảy vào trong đầu cô vào lúc này.
"Chuyện lúc nhỏ em không thể nào nhớ được,em chỉ nhớ vào năm em 6 tuổi,em từng bị tai nạn nghiêm trọng".
" Tai nạn...." Cả Hoắc Thiếu Tiên và Chung Linh cùng đồng thanh.
Lam Lam gật đầu.
" Em không nhớ.Nhưng ba và mẹ nói em bị tai nạn thôi!"
Mây đen nặng trên đầu,bao trùm lên đầu Hoắc Thiếu Tiên.Đúng như anh dự đoán.Cô bị tai nạn và......Không hề nhận ra anh.