"Ông xã vẫn còn nhớ lúc đó sao?"
Cô còn chẳng dám nhớ lại những chuyện đáng xấu hổ đó làm gì nữa, nó thật là mất mặt trước người đàn ông này.
Lục Diệp Bằng nhìn nét mặt đáng yêu của cô,anh đã không kiềm chế được liền cúi đầu xuống cắn nhẹ đôi môi ngọt ngào của người con gái của anh, dịu dàng cất tiếng trả lời.
"Nhớ chứ! Một cô gái có mái tóc rất dài, mặc một chiếc váy khá là đặc biệt với những cô gái còn lại, cái lần ba của em giới thiệu em cho anh,hương thơm trên người của em đã khiến trong đầu của anh lúc đó có những suy nghĩ đen tối...... Đặc biệt là...."Nét mặt anh trở nên gian tà, khẽ cúi đầu xuống thì thầm vào tai của cô "Anh cao hơn em,đương nhiên khi em cúi đầu xuống chào anh,vòng một gợi cảm của em đã được anh chiêm ngưỡng vào lúc đó.....Vợ à! Anh phải công nhận đồ của em ngon thật đấy....!"
Dứt lời,anh ngậm cắn vành tai của cô,bàn tay của anh cũng trực tiếp phủ lên ngực cô, cùng với đó là sự xoa nắn bên ngoài chiếc váy,khiến gương mặt Lam Lam càng lúc càng đỏ lên dữ dội.
"Anh thật xấu xa.....Khi đó em còn tưởng anh đàng hoàng.Vì em nghĩ khi chúng ta gặp nhau ở trong CLUB, rồi lại được đưa đến khách sạn.Nếu anh là người xấu, buổi tối hôm đó chắc có lẽ sẽ xảy ra chuyện mà không cần đợi đến lúc, khi chúng ta ở Tam Á".
"Không như em nghĩ đâu". Lục Diệp Bằng nghe xong,đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô chằm chằm, rồi anh lắc đầu nói tiếp"Quả thật đêm hôm đó,anh đã có suy nghĩ đen tối với em.Anh rất muốn chiếm hữu em vào đêm hôm đó."
Anh đưa tay lên vuốt nhẹ từng chi tiết trên khuôn mặt của cô,một cách rất dịu dàng.
"Em rất xinh đẹp, thân hình lại hoàn hảo....Em có biết,em đêm hôm đó khiến anh chợt nhận ra rằng.Em mới chính là mẫu người con gái anh thích.Anh đã từng tưởng tượng ra mẫu người phụ nữ lý tưởng mà sau này anh có thể ở bên cạnh anh suốt đời.Tuy anh lúc đó chưa tiếp xúc nhiều với em, nhưng kỳ lạ ở đây là em lại cho anh một cảm giác rất thoải mái, rất gần gũi,dễ chịu....mà chưa có cô gái nào làm được".
Khi đó, trái tim của anh cũng đã vô tình đập thình thịch mỗi khi cô nằm ở bên cạnh anh, rồi ôm chặt lấy anh cho đến sáng.
Lam Lam cũng bắt chước anh,giơ tay vuốt nhẹ gương mặt của anh, cô nhẹ nhàng cất tiếng.
"Anh có biết vì sao không?"
"Vì sao?"Lục Diệp Bằng nhướng mày.
Lam Lam mím chặt môi, cười nhẹ.
"Vì em và anh đã từng chạm vào nhau vào cái đêm định mệnh hôm đó.Nói chúng ta yêu nhau một đêm cũng đúng.Bởi vì khi đó em thật sự có cảm giác với anh.... Huống hồ ai cũng nói em có một đôi mắt giống mẹ của anh, có khi anh yêu em cũng vì em giống mẹ".
"Không... Lam Lam!"Nét mặt Lục Diệp Bằng thoáng chốc không vui khi cô nói câu cuối cùng. "Anh không vì mẹ mà yêu em...Em là em, mẹ là mẹ.Không phải là thế thân, cũng giống như em đã từng nghĩ em là thế thân của Dương Tiểu Vy.Anh yêu em, chỉ riêng một mình em mà thôi!"
Anh sợ cô không tin, vừa nói hết dứt câu, anh đã cúi đầu xuống hôn chặt lên đôi môi của cô.Bàn tay cũng từ từ kéo chiếc váy ngủ của cô xuống dưới đất.
Lam Lam không hề từ chối anh, cô cảm thấy giờ đây anh nói cái gì, cô cũng sẽ tin tưởng anh.Trải qua bao nhiêu chuyện rồi, những lời anh nói cô còn không tin nữa hay sao....
"Em yêu anh....!"Lam Lam ôm lấy anh,hai cơ thể càng lúc càng dính chặt vào nhau.
Qua một màn dạo đầu nóng bỏng, cả hai gần như hết chịu nổi.Lục Diệp Bằng từ từ nâng eo cô lên cao,sau đó anh từ từ tiến vào hạ thân của cô một cách rất nhẹ nhàng.
Ưhm...."Tiếng rên rỉ của cô cũng trực tiếp vang lên, cô bám lấy anh như một ngọn cây nhỏ.
Bên tai Lam Lam lập tức nghe được thở thỏa mãn của anh, cô nhẹ nhàng mở mắt ra nhìn anh, nũng nịu đặt một câu hỏi.
"Nếu sau này chúng ta có con..... Thì anh thích con trai hay con gái".
Lục Diệp Bằng đang vận động, vừa nghe cô nói như vậy anh chợt ngừng lại đôi chút.
Ánh mắt ngập tràn dục vọng nhìn cô.
"Con sao....?"
Cơn hoan ái đột nhiên dừng lại, khiến gương Lam Lam có chút khó chịu.
"Ừm....Con chúng ta.....Ông xã".Cô vừa trả lời anh vừa hối thúc nắm lấy tay của anh, ý muốn anh tiếp tục.
Lục Diệp Bằng hiểu ý cô,anh lại tiếp tục thẳng thắt lưng càng tiến vào sâu trong hơn.
"Ưhmmm......"Cùng với đó là tiếng rên rỉ đầy gợi cảm của Lam Lam vang lên.
Lục Diệp Bằng yêu thương cúi đầu hôn lên môi của cô, rồi từ từ trả lời với cô.
"Trai hay gái đều được.Miễn làm sao khi em mang thai, sức khỏe của em vẫn ổn.Anh không muốn em vì anh mà gặp nguy hiểm thêm lần nào nữa!"
Chuyện lần trước đã khiến anh rút ra một bài học rất lớn.Anh không thể ép buộc cô chuyện này thêm lần nào nữa.
Lam Lam chủ động hôn lên môi của anh, nở một cười xấu xa.
"Vậy tối hôm nay,anh không nên để rơi một hạt nào ra ngoài đó nghe chưa......?"
Câu nói của cô khiến khí nóng hừng hực trong người của anh trực tiếp xông lên tới não.Anh liền rút thứ to lớn của mình ra, rồi nhanh chóng quay người của cô lại, để cô nằm sấp xuống,anh đưa tay nâng chiếc mông cô cao lên, một lần nữa tiến vào thật sâu,nhanh chóng đưa cô lên đỉnh chạm vào cánh cửa sung sướng.
"Á...."
Lam Lam cũng chẳng bất ngờ vì hành động này của anh.Chẳng phải đây là tư thế anh thích nhất mỗi khi anh và cô triền miên với nhau.
Anh luôn nói tư thế như thế này thì anh mới có cảm giác mình là người làm chủ cuộc vui, là một người dẫn dắt cô trong chuyện chăn gối.
Lục Diệp Bằng vận động kịch liệt,anh nhấp nháy ra vào nơi tư mật của cô với một tốc độ khá nhanh,hơi thở khàn đục đè mạnh cô xuống giường,nghiến răng nghiến lợi nói.
"Hức.....Em có biết đêm hôm đó,anh phải tắm nước lạnh mấy lần mới không chạm vào em không?"
Anh giơ tay đánh thật mạnh vào mông cô như sự trừng phạt.
"Anh chẳng hiểu tại sao anh lại nhịn....Nhịn em đến hai lần, một lần ở khách sạn khi chúng ta vui vẻ ở trong CLUB, còn một lần là ở Tam Á....Rõ ràng, cả hôm đó anh đã trút hết quần áo trên người của em xuống, đã có thể làm chuyện xấu xa với em.Nhưng anh phải đợi...Đợi em chấp nhận anh....Lam Lam!Em có biết khi đó em đã dày vò anh rất nhiều rồi không?"
Quả thật khi đó anh đã chuẩn bị sẵn sàng để bước thêm một bước nữa với cô, nhưng chẳng hiểu sao anh lần nào cũng dừng lại kịp lúc.
Cơn khoái cảm đã làm cho Lam Lam không nghe được câu nói của anh, giờ đây có lẽ cô đã lạc vào một thế giới hoàn toàn khác.
Đúng như lời Lam Lam dặn dò,Lục Diệp Bằng đã trút hết những **** **** vốn có vào trong cơ thể của cô.Anh cũng đâu muốn cho những thứ quý giá này cho ai khác ngoài cô ra đâu.
Cuộc hoan ái kéo dài cũng khá lâu, khiến cả hai vì đã mất quá nhiều sức lực mà chưa kịp buông nhau ra đã chìm vào giấc ngủ.
Khiến cho dị vật ấy vẫn còn để trong cơ thể của cô,cho đến khi cô tỉnh dậy vào buổi sáng.
Lam Lam thức dậy trước anh,cho nên khi cô nhìn thấy hình ảnh như thế, đã bị cô hét lên một tiếng khiến anh cũng phải tỉnh giấc theo cô.
Sự xấu hổ xen lẫn ấm ức khiến Lam Lam hờn dỗi anh cả một ngày.
Nhưng Lục Diệp Bằng được đà làm tới, cả ngày hôm đó anh lúc nào cũng đi theo chọc ghẹo cô khắp nơi.
Anh nói: "Có khi như vậy, biết đâu vài bữa nữa em mang thai thì sao?"
Trái lại,anh chỉ nhận được ánh mắt lườm huýt của cô cả một ngày.
********
Bella đã ở nhà Lục Diệp Bằng cũng đã hơn một tuần và ngày nào cô cũng đối mặt với trận xua đuổi mà cô dành cho Chí Huy.Anh không những tìm mọi cách để gặp cô, mà anh còn mua chuộc người làm trong nhà gắn camera để tiện theo dõi cô.Giờ giấc ăn uống,nghỉ ngơi....Cô đều được anh giám sát, cô làm gì cũng đều không quá khỏi ánh mắt của anh.
Đương nhiên việc anh làm, Bella đều hoàn toàn không biết.Trong nhà có lẽ chỉ có một người duy nhất biết được Chí Huy gắn camera ở phòng của Bella.
Đó chính là Lục Diệp Bằng và anh cũng là người hiến kế sách này cho Chí Huy.Chẳng phải trước đây anh luôn làm vậy với cô vợ xinh đẹp của mình hay sao?
Mà anh cũng đã đoán được Lam Lam rất có thể đã biết chuyện này.Dù vậy cô lại im lặng, không làm lớn chuyện hay kể cho Bella nghe.
Chí Huy từng giúp Lam Lam không ít chuyện,vả lại người Bella yêu là anh ấy.Cô không giúp hai người họ đến với nhau thì còn giúp ai nữa.
.....
Sáng sớm,mọi người vừa ăn sáng xong.Lam Lam và Lục Diệp Bằng liền đưa An Nhiên đến trường.
Trước khi đi ra ngoài,Lục Diệp Bằng đã thông báo với Lam Lam nhưng lại là cố tình nói cho Bella nghe.
"Chí Huy sẽ không đến công ty từ ngày hôm nay".
"Sao...?" Lam Lam tỏ vẻ ngạc nhiên.
Bella ngồi bên cạnh cô, cũng sững sờ đi đôi chút.
Lục Diệp Bằng gật đầu.
"Anh điều cậu ta đến Ireland qua đó công tác một thời gian, rất có thể cậu ta sẽ ở bên đó vài năm, nhưng cũng có thể là ở mãi mãi".
"Hả.... ở bên đó mãi mãi" Lam Lam sững người đưa mắt qua nhìn Bella.Cô ấy cũng đang cúi đầu thấp xuống khi nghe người đàn ông của mình chuẩn bị đi xa.
"Vậy Bella thì sao? Anh ấy không định đưa cô ấy sang bên đó sao?"Lam Lam không ngại liền hỏi thẳng.
Lục Diệp Bằng thở dài, ánh mắt nhìn đồng hồ.
"Chắc cậu ta giờ này đã lên máy bay rồi...!"
Ngay sau đó,anh đứng lên nắm lấy tay Lam Lam khẽ khàng cất tiếng trầm trầm.
"Cũng đã hơn một tuần,Chí Huy cũng đã đủ nghĩ mọi cách để được lấy sự tha thứ của Bella.Việc gì cậu ta cũng đã làm,anh nghĩ cậu ta chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với Bella...Nhưng em à! Chí Huy không còn trẻ nữa, cậu ấy cũng đã hơn ba mươi lăm tuổi rồi, cần phải có một gia đình.Huống hồ,gia đình của cậu ấy đang hối thúc cậu ta lấy vợ,anh còn nghe nói lần này qua Ireland cậu ấy sẽ xem xét việc kết hôn.Em quên là ông nội của cậu ta đã để lại một thảo điền bên đó và hiện tại đang được một cô cháu gái nuôi của ông đang quản lý sao? Ý gia đình cậu ấy là muốn Chí Huy sẽ nên duyên với cô cháu gái nuôi đó.... Và anh nghĩ lần này Chí Huy sẽ kết hôn ở bên đó".
Lục Diệp Bằng liếc nhìn Bella còn cố ý buông thêm một câu.
"Đất nước Ireland là một đất nước chỉ cho kết hôn,cấm ly hôn.Nếu Chí Huy lần này kết hôn,xem như cậu ấy đã quyết định chắc chắn chung sống với cô gái đó suốt đời rồi!"
Dứt lời,Lục Diệp Bằng nắm lấy tay Lam Lam và An Nhiên nhìn Bella khẽ nói.
"Chúng tôi sẽ về trễ, có gì cô nghỉ ngơi trước đi".
Sau đó anh không cần Bella hồi đáp, cả ba liền rời khỏi nhà.
Vì anh biết Bella giờ đây đã hoàn toàn không nghe anh nói gì nữa.Cô ngồi thẩn thờ, suy nghĩ những câu nói của Lục Diệp Bằng.
Vậy cuối cùng người đàn ông đó đã không một lời từ biệt mà đã bỏ rơi cô.
Như vậy mà anh nói yêu cô,anh không đủ dũng khí để cầu xin cô tha thứ.Chỉ mới vất vả một chút,anh đã từ bỏ đi cưới phụ nữ khác.
Sống mũi cay xè, từng giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má của cô.
Không lẽ cô cũng sẽ giống như mẹ của mình.Một mình tự nuôi con lớn khôn.
Trái tim cô đã vì anh hết lần này đến lần khác đều bị tổn thương.Vậy mà trước khi ra đi,anh còn lại cố ý lấy con dao đâm vào trái tim cô một nhát nữa.
Được lắm! Trần Chí Huy...Bella này có chết cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho một tên khốn như anh, tôi sẽ nguyền rủa anh suốt đời này sẽ không bao giờ có được hạnh phúc.
Nét mặt nhỏ nhắn của Bella càng lúc càng trở nên căm hận người đàn ông đã làm tổn thương mình.Nếu như Chí Huy mà có mặt ở đây, thì chắc chắn rằng anh sẽ bị cô xé xác cho nhừ tử.