Địa điểm hẹn của anh là một phòng VIP ở một khách sạn cao cấp sang trọng nằm giữa khu trung tâm.
Trên tay anh còn cầm một chai rượu vang thượng hạng đứng trước cửa phòng.
" Ting Ting "
Người bên trong rất nhanh chóng mở cửa.
" Đến rồi à... Vào trong đi "Đó là một giọng nói đầy ma lực của một người đàn ông.
Đứng trước mặt Lục Diệp Bằng là một người đàn ông cao to chững chạc, gương mặt góc cạnh,ánh mắt thâm sâu như dưới đáy đại dương, anh ta so với Tịch Duy An và Lục Diệp Bằng cũng không khác là mấy. Nếu cả ba người mà đứng chung một khung hình chắc chắn mọi người sẽ nhìn bọn họ với ánh mắt dè chừng.Vì cả ba đều một phong thái rất lãnh đạm nhưng không kém phần nguy hiểm bên trong và đặt biệt trên cánh tay người đàn ông này lại có một hình xăm rất lớn và có một phần hơi đáng sợ.
Hình xăm này luôn được người đàn ông che lại trong phần tay áo của anh ta.
Khoé môi Lục Diệp Bằng nở một nụ cười,anh đặt chai rượu trên bàn rồi nói:
" Thiếu Tiên! Hình như anh về đây hơi sớm thì phải? "
"HaHa..... Anh không vui tôi về giờ này sao....Bộ anh không muốn biết kết quả sao?"Người đàn ông cười lớn đi tới quầy bar lấy hai cái ly.
Người đàn ông này chính là Hoắc Thiếu Tiên mà Lục Diệp Bằng luôn nói chuyện trong điện thoại.Anh ta và Lục Diệp Bằng cùng với Tịch Duy An đều là anh em cùng sinh ra tử với nhau. Nhưng Lục Diệp Bằng và Tịch Duy An còn có gia đình ở phía sau ủng hộ cho hai người còn anh ta chỉ một thân một mình trong cuộc đời này không có một người thân thuộc nào bên cạnh.
Vì thế anh ta luôn xem Tịch Duy An và Lục Diệp Bằng như người bạn cũng như một người thân trong gia đình của anh ta. Nhờ anh ta giúp gì, anh ta cũng sẽ giúp mà không cần bọn họ đáp trả lại.
Hai người đàn ông ngồi đối diện lại với nhau cũng đã gần hơn mười phút, im lặng ngồi thưởng thức chai rượu mà Lục Diệp Bằng đã mang đến.
Một lúc sau, Hoắc Thiếu Tiên là người lên tiếng trước, anh lắc nhẹ ly rượu liếc nhìn Lục Diệp Bằng hỏi:
" Cuộc sống hôn nhân của anh như thế nào, có hạnh phúc không?"
Nghe câu hỏi của Thiếu Tiên,bàn tay của Lục Diệp Bằng chợt run nhẹ lên, đôi mày hơi nhíu lại.
Hoắc Thiếu Tiên nhìn thái độ này của Lục Diệp Bằng cũng hiểu được đôi chút.Nét mặt nghiêm nghị từ nãy giờ của anh thoáng qua một sự vui vẻ.
" Yêu rồi sao...? "
Một câu hỏi vu vơ nhưng cũng đủ làm cho Lục Diệp Bằng phải ngẩng đầu lên nhìn anh bằng cặp mắt khó nói. Ly rượu cũng theo đó mà lắc lư theo.
Lục Diệp Bằng không trả lời mà chỉ im lặng uống hết ly rượu.
" Thái độ của anh đã nói lên tất cả" Thiếu Tiên nhàn nhã buông ra một câu
Lục Diệp Bằng nhướng mày, ra hiệu cho anh ta nói tiếp.
" Chỉ có tôi và anh ở đây, anh đừng dối lòng nữa. Anh đã yêu cô ấy từ khi nào...? "
Lục Diệp Bằng đặt ly rượu xuống,ngước mắt nhìn Hoắc Thiếu Tiên với vẻ điềm tĩnh nhưng tận sâu trong đáy mắt anh là sự lạnh lẽo vô cực.
Hoắc Thiếu Tiên bật cười thành tiếng.
"Đúng như tôi dự đoán....Anh đã yêu cô ấy rồi!”
" Tôi không hiểu anh đang nói chuyện gì?""Diệp Bằng nhếch mép cười nhẹ,né tránh ánh mắt của anh ta liền đứng lên rời khỏi, đi đến cửa sổ ngắm toàn cảnh Bắc Kinh về đêm.
" Anh không chịu nói để tôi nói thay anh" Hoắc Thiếu Tiên không chờ đợi nói thẳng
"Anh đã yêu cô ấy từ lâu. Vì yêu, anh muốn biết quá khứ của cô ấy.Vì yêu,anh mới dùng thủ đoạn để ép cô ấy phải kết hôn với anh, vì yêu... Nên anh mới không thể chấp nhận cô ấy đã có con với người khác. "Câu nói cuối cùng của Hoắc Thiếu Tiên có phần giận dữ.
Nghe xong, Diệp Bằng im lặng, anh khẽ nheo mắt nhìn hình ảnh của mình đang phản chiếu vào cái tấm kính cửa bên ngoài. Nét mặt trầm ngâm dường như anh đang suy nghĩ câu nói của anh ta.
" Tại sao anh lại ích kỉ như vậy, chỉ vì việc nhỏ như vậy anh lại để trong bụng không đối mặt với cô ấy sao?"
Hoắc Thiếu Tiên có phần không kìm chế nóng giận trong người trực tiếp hỏi Lục Diệp Bằng.
Lục Diệp Bằng quay đầu lại, nhìn vào mắt Thiếu Tiên, nhấn mạnh từng chữ.
" Anh biết hơi nhiều rồi đấy"
" Thì sao? " Thái độ Thiếu Tiên khó chịu.
Lục Diệp Bằng đón lấy ánh mắt của anh ta, anh chỉ biết lắc đầu đi lại chiếc ghế khi nãy ngồi xuống.
" Hoắc Thiếu Tiên! Tôi thấy thái độ hôm nay của anh rất kì lạ. Tại sao anh lại đứng về phía vợ tôi như thế? "
Câu nói của Diệp Bằng khiến cho Thiếu Tiên hơi giật mình, khẽ nheo mắt lại không dám nhìn thẳng vào Lục Diệp Bằng.
Nhưng chỉ trong giây lát Hoắc Thiếu Tiên đã lấy lại bình thường, anh đưa tay lấy chai rượu rót vào ly của Lục Diệp Bằng.
" Anh suy nghĩ hơi nhiều rồi,tôi chỉ là thấy người con gái ấy rất đáng thương"
" Anh nói vậy là có ý gì? "Diệp Bằng đa nghi.
Trong lòng anh có một linh cảm càng lúc càng mãnh liệt.
Đừng nói là anh ta cũng đã thích cô ấy.
Từ ngày anh nghe Diệp Ngôn nói Lam Lam luôn được nhiều người yêu thích, anh cũng bắt đầu để ý theo dõi những người xung quanh cô. Và đúng như anh đã đoán đúng,xung quanh cô luôn xuất hiện những người đàn ông mà chỉ cần anh buông tay cô ra thì ngay lập tức cô sẽ thuộc về người khác ngay. Anh không nghĩ vợ anh lại có sức hút nhiều đến như vậy,ngay cả anh đứng bên cạnh cô cũng đều bị cuốn theo từng cơn.
Hoắc Thiếu Tiên lại đặt ra một câu hỏi.
" Còn chuyện Dương Tiểu Vy! Anh còn yêu cô ta không? Có muốn sau khi kết thúc hợp đồng với Lam Lam, anh có muốn ở bên cạnh cô ta không? "
Diệp Bằng bàng hoàng nhìn Thiếu Tiên. Câu hỏi này khiến đáy mắt chợt khựng lại.Anh không cần suy nghĩ quyết tâm trả lời.
"Khi nãy anh cũng đã nói thẳng người tôi yêu là ai rồi vậy còn đặt câu hỏi này làm chi nữa".
" Vậy anh thừa nhận đã yêu cô ấy"
Lục Diệp Bằng im lặng không trả lời anh ta.Sắc mặt anh trở nên nặng nề. Thái độ của anh như vậy cũng xem như anh đang ngầm thừa nhận anh đã yêu Lam Lam.
Đúng vậy, anh đã biết người trong lòng mình là ai...
Khi trước,anh còn không nhận rõ tình cảm của mình đang hướng về ai.....Nhưng về dần người con gái đó không biết từ lúc nào đã len lỏi và ngự trị vào trái tim của anh.Khi thấy cô không vui và những giọt nước mắt yếu đuối của cô rơi xuống trước mặt anh thì anh cảm thấy mình như một tội độ.Những lúc như vậy anh rất muốn nói với cô "Lam Lam! Chúng ta hãy bỏ cái hợp đồng vớ vẩn đó mà hãy cùng nhau trở thành vợ chồng thật sự và sống suốt đời bên nhau"Nhưng câu nói này anh không dám đối mặt để nói với cô.
Nhiều lúc anh nhìn cô ngủ say sưa trong lòng anh thì ngay lúc đó anh muốn thời gian có thể ngưng lại thật lâu để anh có thể ngắm nhìn cô thêm một chút nữa và trân trọng những phút giây ở bên cô....
Ai biết trước ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?
Hoắc Thiếu Tiên không biết trong đầu Lục Diệp Bằng đang nghĩ gì,anh đứng lên lấy ra một sấp hồ sơ để lên mặt bàn. Nhìn Diệp Bằng nói với giọng điệu ung dung.
" Thứ anh nhờ tôi làm, tôi đã làm xong".
Diệp Bằng nghe xong, ánh mắt chợt thay đổi, anh đưa tay nhanh chóng lấy tập hồ sơ mở ra xem từng trang bên trong.
Hoắc Thiếu Tiên lại tiếp tục uống rượu vừa nhàn nhã nói.
" Diệp Bằng! Anh có nghĩ gia đình nhà họ Tần đang giấu giếm điều gì không?"
Lục Diệp Bằng sững sờ anh vừa lật từng trang vừa ngẩng lên nhìn Hoắc Thiếu Tiên.
" Tần Lam Lam! Là người con gái như thế nào? Tư liệu về cô ấy không thể tìm kiếm một cách dễ dàng! "Hoắc Thiếu Tiên nói xong bất lực dựa vào ghế.
Thái độ của anh ta lại khiến cho Lục Diệp Bằng có phần hơi kinh ngạc. Biểu hiện này của anh ta là lần đầu tiên anh thấy. Trong nét mặt Thiếu Tiên có một sự mệt mỏi nào đó.
Lục Diệp Bằng nhìn xuống đống hồ sơ lại ngạc nhiên lên tiếng.
" Tại sao chỉ có bao nhiêu đây? Anh không tìm được vào năm cô ấy sinh con trở về trước sao?”Lời nói gấp rút có đôi chút bực bội của Lục Diệp Bằng khi ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Thiếu Tiên.
Hồ sơ trên tay chính là những giấy tờ anh muốn điều tra quá khứ của Lam Lam, anh muốn biết đứa con của cô là con của ai và anh còn muốn biết những năm học ở trường nội trú của cô, cô đã xảy ra chuyện gì mà lại muốn tự tử vào năm đó.
Anh vẫn còn nhớ câu chuyện mà Thi Thi đã kể cho anh nghe.
Mỗi khi nghĩ tới chuyện đó là trái tim anh lại nổi lên một cơn đau. Anh rất muốn biết quá khứ của vợ anh, cô đã bị tổn thương những gì?
Nghe xong, Hoắc Thiếu Tiên liền lắc đầu:
"Tư liệu của cô ấy không hề đơn giản. Điều duy nhất tôi biết được biết là hình như cô ấy từng bị bắt cóc ".
" Hả... Cái gì?"Diệp Bằng tưởng anh đang nghe lầm.
Bắt cóc... Cô ấy từng bị bắt cóc sao?
" Có lẽ là vậy. Tư liệu của cô ấy từ 1 tuổi cho đến 7 tuổi, tôi không thể nào tìm kiếm được, thậm chí ngay cả lên 18 tuổi cũng khá là mờ ảo..... Tôi nghi ngờ người đang che giấu làm ra những chuyện này rất có thể là Ông, Bà Nghị Viên Tần. Rất có thể hai người họ không muốn mọi người biết được sự tồn tại của cô ấy"
Lúc này, Lục Diệp Bằng chợt nhớ đến lần đầu tiên anh gặp cô trong buổi đám cưới của Hạo Thiên, không một ai biết cô chính là Thiên Kim Tiểu Thư của Nhà Họ Tần còn hiểu lầm cô là phục vụ của khách sạn nữa.
Lý do gì mà hai người họ lại để cô ở Thái Lan một mình? Nghe lời thầy bói nói mạng cô xấu sao?....Thật là nực cười.Anh không bao giờ tin. Chuyện hoang đường như vậy không lẽ hai người họ lại nhẫn tâm đưa cô qua bên đó chỉ vì một câu nói của thầy bói sao?
Lục Diệp Bằng thu ánh mắt lại, ngước lên nhìn Hoắc Thiếu Tiên hỏi một câu hỏi nữa.
" Còn Lục Diệp Minh! Hắn ta và cô ấy có gì với nhau không? Còn đứa bé là con của ai...."Đây cũng là điều anh canh cánh trong lòng từ khi anh ngõ lời muốn cưới cô làm vợ.
Nghe xong, Hoắc Thiếu Tiên lập tức cười lớn còn vỗ tay như đang trọc quê anh.
Lục Diệp Bằng trừng mắt nghiến răng nói:"Nói mau "
Anh đang sốt ruột,cái tên này còn khích nữa chứ.
" Tôi phải công nhận một điều đứng trước tình yêu Tổng Giám Đốc Lục lại trở nên ngốc ngếch như thế?..” Hoắc Thiếu Tiên cố ý chăm chọc
“Hai người họ còn chưa hôn nhau nói chi làm chuyện ấy"Anh thản nhiên bổ sung thêm một câu.
Lục Diệp Bằng không hiểu: " Là sao?"
" Hai người họ không có gì với nhau đâu và Lục Diệp Minh không thể nào có con được".
" Ý anh là...."
" Lại đây tôi nói cho nghe" Hoắc Thiếu Tiên ngoắc tay kéo Diệp Bằng lại,anh buông ra một câu vào tai của Lục Diệp Bằng " Vì em của anh bị yếu sinh lý”
Câu nói không ngờ khiến Lục Diệp Bằng phải cười lớn lên,ánh mắt hiện lên rõ sự vui mừng.Nhưng chỉ một chút thôi tâm trạng anh lại bực bội trở lại.
" Vậy là của ai.....Hay ngoài Lục Diệp Minh ra,cô ấy còn có người khác"
" Cái này tôi cũng chưa rõ...Cần thời gian để tôi điều tra" Thiếu Tiên nét mặt bình tĩnh trả lời.
Trước khi Lục Diệp Bằng ra về Hoắc Thiếu Tiên liền khuyên anh một câu:
"Nếu biết trong lòng mình yêu ai thì hãy cố gắng trân trọng người con gái ấy.Cơ hội không thể đến lần thứ hai đâu Tổng Giám Đốc Lục"
" Lại ý gì nữa" Diệp Bằng xoay đầu nhìn anh ta khó hiểu.
Hoắc Thiếu Tiên chỉ cười,không nói gì.
Lục Diệp Bằng thở dài xoay người chuẩn bị mở cửa.
" Tôi lại quên một chuyện" Bỗng nhiên Hoắc Thiếu Tiên lại kêu anh lại lần nữa.
Lần này anh không quay đầu lại nhưng vẫn giữ trạng thái,tay vẫn còn để trên nắm cửa khẽ trả lời.
" Chuyện gì?"
" Hãy coi chừng Lục Diệp Minh....Tôi nghĩ anh ta có liên quan đến A Hổ" Anh ngập ngừng "Và anh ta còn đi gặp Thái Tứ Kiệt,một trong những kẻ địch của công ty của anh."
Lục Diệp Bằng không nói gì.Gương mặt tối sầm lại.Dường như anh đã biết trước.
Anh chỉ gật đầu nhẹ rồi rời khỏi.
Sau khi Lục Diệp Bằng rời khỏi,Hoắc Thiếu Tiên từ trong tủ lấy ra một tờ giấy bên trên đề chữ: Giấy Xét Nghiệm ADN
" Tôi cho anh một cơ hội....Để anh có xứng đáng với cô ấy không? Có xứng làm cha của con cô ấy không?" Thiếu Tiên nhếch mép cười nhẹ.
Có lẽ Lục Diệp Bằng vẫn không thể nào ngờ,người phụ nữ năm xưa lại chính là người vợ của anh ta và đứa con gái đang làm cho anh ta cảm thấy rất khó chịu lại chính là đứa con gái ruột của mình.
Và có lẽ Tần Lam Lam đã biết từ lâu,cô gái này thật sự đang có mục đích gì vậy?
Bây giờ anh nên giúp bạn của mình hay là giúp cô gái này đây.....?