Ngọc Thắng vịn cửa phòng phẫu thuật, sắc mặt hắn trắng bệch, cả người lảo đảo muốn ngã.
Dường như hắn có chút không chống đỡ nổi.
Luật sư được ủy quyền của Nguyễn Khánh Linh cũng đi theo phía sau hắn.
Luật sư đưa cho Ngọc Thắng một văn bản, đó là giấy tờ về quyền nuôi dưỡng.
Trên đó viết rõ là Nguyễn Khánh Linh không cần gì cả, chỉ cần quyền nuôi nấng đứa nhỏ…
Trong đầu Ngọc Thắng trống rỗng, hắn bình tĩnh xem tờ giấy kia, trong lồng ngực có gì đó buồn bực đến phát hoảng, giống như muốn bùng nổ, lại như sắp vỡ nát…
Người phụ nữ này năm năm trước đã lấy giác mạc của An Nhàn mà chưa từng hỏi ý hắn. Bây giờ, cô sinh con cũng không hỏi ý kiến của hắn. Con đã sinh ra, vấn đề quyền nuôi nấng con cũng không đến hỏi hắn…
Cô xem hắn là gì?
Đáng giận hơn chính là, người phụ nữ này hiện tại lại chơi trò mất tích với hắn.
Đang diễn kịch à?
Hay là cô muốn dùng phương thức này để kích động hắn?
Trong mắt Ngọc Thắng đầy tơ máu, hắn đột nhiên nắm chặt cổ tay nữ luật sư như một con thú dữ ăn thịt người, hắn hỏi: “Nguyễn Khánh Linh đâu? Rốt cuộc Nguyễn Khánh Linh đang ở đâu? Cô ấy đã làm phẫu thuật gì?”
“Tôi… Tôi không biết…” Luật sư ra sức tránh thoát: “Tôi chỉ nhận được sự ủy quyền của người ủy thác đến đây để đàm phán quyền nuôi nấng với ngài thôi, những chuyện còn lại tôi hoàn toàn không biết gì cả… Ngài Thắng, mong ngài hãy xem kỹ phần thỏa thuận này…”
Lời luật sư đang nói không thể lọt vào tai Ngọc Thắng dù chỉ là một chữ.
Ngay cả một cơ hội gặp mặt mà người phụ nữ này cũng không muốn cho hắn, còn dám mang con đi như thế…
Điên rồi, cô nhất định đã điên rồi!
Đúng, Nguyễn Khánh Linh thật sự đã điên rồi!
Vì để trả món nợ tình cảm cho Ngọc Thắng, cô đã làm chuyện điên cuồng nhất trên đời, một chuyện mà không ai dám làm…
Ầm ầm…
Tiếng sấm càng lúc càng lớn, một tia sét từ trên trời đánh xuống, dường như đang muốn bổ đôi thế giới này.
Mưa to như trút nước, lập tức bao trùm cả thế giới…
Ngọc Thắng ngẩn người.
Thậm chí hắn còn không biết mình nên đi đâu.
Trình Gia Minh lặng lẽ xuất hiện sau lưng hắn.
Trình Gia Minh nhìn chằm chằm Ngọc Thắng bằng ánh mắt lạnh lùng, cay nghiệt: “Giờ anh đã hài lòng chưa? Thứ anh muốn, Nguyễn Khánh Linh cũng đã trả lại cho anh rồi!”
Ngọc Thắng nghe thấy tiếng nói thì nhanh chóng quay đầu, ánh mắt dừng trên mặt Trình Gia Minh: “Nguyễn Khánh Linh đâu? Người phụ nữ Nguyễn Khánh Linh kia ở đâu?”
Vẻ mặt của Trình Gia Minh cực kỳ lãnh đạm, hắn ta cầm một tập hồ sơ trên tay, giơ tay ném mạnh xuống đất.
“Đây là thứ Linh trả cho anh. Ngọc Thắng, từ nay về sau, Linh không còn nợ nần gì với anh nữa. Không, phải nói là cô ấy chưa bao giờ nợ anh thứ gì, đổi lại anh mới là người có đôi tay dính đầy máu tươi muốn hại cô ấy…”
Nghe thấy hai chữ “Linh”, lồng ngực Ngọc Thắng phập phồng kịch liệt. Hắn cũng không thể nói rõ đó là cảm giác gì, chẳng qua là cảm giác trong ngực cực kỳ khó chịu, dường như muốn nổ tung.
Hắn cầm túi hồ sơ từ mặt đất lên.
Ngón tay thon dài run rẩy, mở ra từng chút từng chút một, rút hồ sơ bên trong ra. Sau khi xem nội dung bên trong, gương mặt Ngọc Thắng tái nhợt, ngay cả môi cũng trắng bệch, cả người cứng đờ không nhúc nhích.
Giấy quyên tặng giác mạc, cơ thể sống, chỗ ký tên đã được ký tên của Nguyễn Khánh Linh cực kỳ rõ ràng…
“Linh nói cô ấy nợ anh một cặp giác mạc, bây giờ cô ấy trả cặp giác mạc lại cho anh. Sau này, hy vọng anh đừng tiếp tục làm phiền cô ấy nữa, cô ấy cũng sẽ không gặp lại anh nữa, mong là mạnh ai nấy sống, đường ai nấy đi!”
Trình Gia Minh nói xong thì xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng đau xót khó chịu.
Người phụ nữ ngốc kia tối hôm qua đã liều mạng sinh con, sinh xong lại yêu cầu hắn làm phẫu thuật lấy giác mạc ra…
Cô nói cô thật sự quá mệt mỏi…
Cô nói cô thật sự không muốn nhìn thế giới này nữa…
Cô nói, nợ cô thiếu hắn rốt cuộc cũng đã trả xong rồi…
Cô nói cuối cùng cô cũng không cần phải làm con rối nữa…
Cô nói cuối cùng cô cũng đã hết hy vọng…
Con ngươi Ngọc Thắng giống như đã mất đi tiêu cự, dưới chân lảo đảo, tay lại nắm chặt giấy tờ quyên tặng giác mạc.
Người phụ nữ kia lại ác độc như thế, cuối cùng cô vẫn lấy giác mạc ra trả lại cho hắn…
“Đây là thứ cô ấy muốn đưa cho anh.” Trình Gia Minh ném một tấm bưu thiếp cho hắn.
Trên bưu thiếp là phong cảnh Giang Nam mờ nhạt, là một ngày mưa, trên đó có viết vài dòng.
“Ngọc Thắng, em muốn được nhìn thấy thế giới này là vì em yêu anh. Điều em muốn nhìn thấy chính là anh nhưng anh lại không yêu em, nếu thế, em chọn cách không nhìn thế giới này nữa…”
Ngọc Thắng lảo đảo, thiếu chút ngã nhào.
Trong lồng ngực hắn như có thứ gì đó chậm rãi vỡ vụn, từng chút từng chút, máu chảy thành sông…
Nguyễn Khánh Linh, người phụ nữ ích kỷ, độc ác, cô dùng phương pháp tàn nhẫn nhất trên đời để trả thù hắn.
Mà hắn thì lại không có khả năng chống đỡ…