Con ngươi của Nguyễn Trầm lập tức bắt đầu co rụt lại.
Vụ tai nạn giao thông năm năm trước thực sự là cơn ác mộng với anh.
Anh vì một trận tai nạn giao thông mà mất đi hai chân, bây giờ chỉ có thể sống dựa vào xe lăn, mấy năm nay, anh vẫn luôn sa sút tinh thần...
Nhưng trong vụ tai nạn giao thông ấy, trách nhiệm tuyệt đối không phải do anh.
Anh lắc đầu rất kiên quyết: "Tôi là người bị hại, trách nhiệm không phải do tôi." Sau đó anh vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc mà nhìn Ngọc Thắng, hỏi hắn, "Vì sao cậu lại đột nhiên hỏi chuyện này?"
Ngọc Thắng con người co rụt lại, giọng nói vừa vội vừa nhanh: "Nói cho tôi nghe, giác mạc của An Nhàn có phải là em gái anh buộc người nhà họ An đưa cho hay không?"
"Làm sao có thể như vậy được?"
Nguyễn Trầm nghe mà vô cùng tức giận, lạnh lùng nói: "Tuy rằng lúc đó tôi hôn mê, không biết chuyện gì xảy ra, thế em gái tôi làm sao có thể đi ép buộc người nhà họ An đưa giác mạc cho mình được? Không thể, tuyệt đối không thể nào..."
Ngọc Thắng cứng đờ cả người, lồng ngực trĩu nặng.
Sự việc năm năm trước, rốt cuộc là có chân tướng thế nào?
Hắn biết, giữa nhà họ An và nhà họ Nguyễn, nhất định có người nói dối...
Đang lúc hắn suy nghĩ thì bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, là Tiểu Trần gọi đến, hắn nhanh chóng bắt máy. Tiểu Trần nói: "Tổng giám đốc Thắng, tìm được tung tích của vợ ngài, ngài mau đến Tây Ngạn..."
Khoảnh khắc ấy, Ngọc Thắng ngay cả thở cũng không dám thở, sau khi ghi nhớ địa chỉ, hắn lập tức bỏ lại Nguyễn Trầm, lao ra khỏi phòng làm việc rồi đi đến bãi đỗ xe.
Hơn mười tháng rồi, người phụ nữ này rốt cuộc cũng đã xuất hiện.
Ngọc Thắng không dám chậm trễ thời gian, nhanh chóng đi Tây Ngạn.
Tiểu Trần nói, Nguyễn Khánh Linh đang ở tại bờ biển Tây Ngạn...
Người phụ nữ này mới sinh con xong không bao lâu, sao lại còn đi trên bờ biển?
Không biết như vậy sẽ làm mình bị mắc bệnh hay sao?
Nhưng sao hắn lại bỗng nhiên quan tâm đến Nguyễn Khánh Linh kia thế này?
Ý nghĩ chợt đến bất ngờ này lại làm hắn giật thót.
Hắn vậy mà lo lắng cho người phụ nữ kia sẽ bị bệnh, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra...
Ngọc Thắng bỗng nhiên trở nên bất an, thứ tình cảm này cứ như thể thoát khỏi sự khống chế của hắn vậy.
Chuyện gì xảy ra?
Tại sao lại vô duyên vô có cảm giác này?
Dọc theo con đường đi đến Tây Ngạn, hắn nghĩ mãi về vấn đề này, nghĩ tình cảm này rốt cuộc là thứ tình cảm gì.
Thế nhưng hắn tranh thủ từng giây từng phút chạy đi Tây Ngạn, đến nơi lại không nhìn thấy tung tích của Nguyễn Khánh Linh.
Tiểu Trần sợ sệt nói với hắn: "... Ngay tại năm phút đồng hồ trước khi ngài đến, cô ấy đã bị người ta đón đi."
Sắc mặt Ngọc Thắng sa sầm, gân xanh trên trán đều nổi lên, hắn đá vào trên bãi cát một cái: "Bị ai đón đi? Có phái người đi theo hay không?"
"Bị... bị Trình Gia Minh kia đón đi, Trình Gia Minh dẫn theo vài người, chặn người của chúng ta lại."
"Vô dụng, thật vô dụng."
Ngọc Thắng tức giận, lại nhảy lên đá vào trên bãi cát.
Trình Gia Minh, tại sao lại là Trình Gia Minh.
Tiểu Trần ho khan một tiếng, khe khẽ nói với Ngọc Thắng: "Tổng giám đốc Thắng, mắt của vợ ngài... hình như không nhìn thấy được..."
Những lời này như là một chiếc búa tạ bỗng chốc nện vào trên người Ngọc Thắng.
Sắc mặt hắn nháy mắt trở nên trắng bệch, cơ thể cứng đờ không thể cựa quậy, cơ khóe miệng lại đang co rút lại.
Bỗng nhiên, hắn như một con sư tử hung tàn, tóm chặt lấy cổ áo sơ mi của Tiểu Trần mà nhấc lên, đôi mắt đỏ vằn, lạnh lùng hỏi: "Cậu nói cái gì? Cậu lặp lại lần nữa..."
"Chủ tịch Thắng, tôi nói là mắt của vợ ngài hình như có chút vấn đề, vừa rồi cô ấy đứng trên bờ biển, kính râm trong tay rơi xuống, cô ấy muốn nhặt lên, nhưng mà dường như... cô ấy không nhìn thấy đường, lấy tay mò mẫm hồi lâu mới tìm được..." Tiểu Trần lắp bắp nói, "Tôi đoán là, mắt của cô ấy... có lẽ là có vấn đề..."