Môi mỏng của Ngọc Thắng khẽ run.
Hắn và Nguyễn Khánh Linh dây dưa với nhau năm năm, nhưng hắn chưa bao giờ ngờ được Nguyễn Khánh Linh sẽ bỏ giác mạc đi hoặc là bỏ sau khi sinh con như thế này.
Người phụ nữ này, cô đúng là điên rồi, cô dùng cách tự hủy hoại mình để khiến cho hắn đau khổ…
Giờ phút này, sự bi thương bỗng nhiên lan tràn trong lòng hắn…
Cơn đau khắc sâu…
Hắn vẫn luôn cho rằng mình sẽ không bao giờ đau lòng vì người phụ nữ kia.
Cho dù chỉ là một chút thôi cũng sẽ không.
Nhưng trái tim này của hắn thật sự đang rất đau…
Trình Gia Minh lạnh lùng nhìn Ngọc Thắng vẫn không thốt nên tiếng nào, tiếp tục nói: “Ngọc Thắng, trên đời này sẽ không còn Nguyễn Khánh Linh thứ hai, càng sẽ không có người thứ hai yêu anh như Nguyễn Khánh Linh. Nguyễn Khánh Linh khăng khăng cố chấp yêu anh nhiều năm như vậy, kết quả đổi lại chính là cái gì hả? Cô ấy nhận lại được thứ gì? Hơn nữa, trong vụ tai nạn giao thông năm năm trước, tại sao anh lại cố chấp cho rằng Linh đã động chân động tay chứ? Trong vụ tai nạn giao thông đó, rõ ràng An Nhàn đã lái xe trong khi say, điều này cảnh sát cũng đã xác minh, anh dựa vào đâu mà cho rằng Linh giở trò lừa gạt? Anh cảm thấy là vì Nguyễn Khánh Linh muốn có giác mạc của An Nhàn? Ha! Ngọc Thắng, anh đúng là buồn cười, cũng rất đáng hận, càng đáng thương và đáng buồn hơn nữa kìa. Sao Linh lại yêu loại người như anh nhỉ? Loại người như anh sao có thể xứng đáng với tình yêu của cô ấy?”
Ngọc Thắng nghe xong những lời này thì con ngươi co rụt lại, tiến lên bóp cổ Trình Gia Minh.
Trình Gia Minh lập tức bị nghẹn tới mức đỏ mặt, thân thể cũng lùi về sau.
“Nói cho tôi biết, Nguyễn Khánh Linh đang ở đâu?”
“Mau nói cho tôi biết…”
“Nói cho tôi biết ngay lập tức…”
Hắn phải trực tiếp gặp mặt người phụ nữ kia, phải nhìn thấy bộ dạng cô đã tháo bỏ giác mạc, hắn không tin cô đã làm như thế, hắn không tin!
Trên đời này có ai lại làm việc đó?
Có ai ngốc tới mức bỏ giác mạc ra khỏi cơ thể chứ?
Không, chắc chắn sẽ không!
Không ai có thể làm tới bước này chỉ vì tình yêu được, sẽ không, tuyệt đối không có…
Giờ phút này, Ngọc Thắng chỉ muốn dùng cách này cứu rỗi cho bản thân mình.
Bởi vì hắn chưa từng yêu ai tới mức đó, nên hắn cho rằng người phụ nữ Nguyễn Khánh Linh kia sao có thể làm đến bước này?
Hắn không tin trên đời này có kiểu tình yêu như vậy.
Nhất định là người phụ nữ Nguyễn Khánh Linh kia đang diễn kịch.
Nhất định là thế!
Trình Gia Minh dùng sức kéo tay Ngọc Thắng ra, đột nhiên hít thở được không khí, hắn ta lập tức ho khan hai tiếng. Hắn ta lại nhìn Ngọc Thắng bằng ánh mắt lạnh lùng: “Ngọc Thắng, Linh không muốn gặp lại anh nữa! À, phải rồi, cho dù anh có đứng trước mặt cô ấy thì bây giờ, cô ấy cũng không thể nhìn thấy anh nữa đâu vì cô ấy đã mù rồi…”
Trên mặt Trình Gia Minh có một chút thương cảm mỏng manh.
Người phụ nữ Nguyễn Khánh Linh này thật ngốc…
Cô ấy như một con thiêu thân lao vào lửa để yêu một người đàn ông, yêu đến mức thương tích đầy mình, yêu đến mức tự hủy hoại bản thân…
“Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng, tôi không tin…”
Ngọc Thắng đột nhiên cầm giấy tờ quyên tặng giác mạc ném mạnh lên mặt Trình Gia Minh: “Khai mau, có phải anh và người phụ nữ Nguyễn Khánh Linh kia hợp tác với nhau để lừa gạt tôi không? Các người muốn tôi phải áy náy phải không? Muốn tôi khó chịu đúng không? Tôi nói cho anh biết, tôi không tin, tôi tuyệt đối không tin cô ấy sẽ làm như vậy…”
Trình Gia Minh cười lạnh một tiếng, hắn ta sửa lại cổ áo sơ mi, đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Ngọc Thắng: “Tin hay không tùy anh, nhưng nếu anh muốn gặp Linh thì không thể! Cô ấy đã nói, cả đời này sẽ không gặp lại anh. Anh cũng không cần quan tâm tới đứa nhỏ nữa, vì từ lúc đầu anh đã không muốn đứa bé này. Người muốn sinh đứa bé là cô ấy nên cô ấy sẽ nuôi đứa bé trưởng thành, cũng mong là sau này anh đừng nhúng tay vào chuyện của đứa bé…”