Năm năm qua, lần đầu tiên hắn rơi nước mắt vì người phụ nữ Nguyễn Khánh Linh này.
Hắn cho rằng cả đời này hắn cũng sẽ không rơi lệ vì cô.
Ngọc Thắng cả người cứng đờ, trong cổ họng như là mắc kẹt một thứ gì đó, hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào.
Người phụ nữ này thật tàn nhẫn.
Cô thật tàn nhẫn.
Cô rốt cuộc đã dùng phương thức gì để thắng hắn.
Hắn thua, thua hoàn toàn triệt để.
"Thưa ngài, mời ngài rời khỏi đây..."
Những người giúp việc chạy đến đến, ngay cả bảo an cũng đã lên tới.
"Thưa ngài, đây là nhà riêng, nếu như không muốn chúng tôi mời ngài ra ngoài, xin ngài hãy rời khỏi đây đi..."
Bảo an cảnh cáo Ngọc Thắng.
Ngọc Thắng hoàn toàn không nghe thấy những lời cảnh cáo này, hắn chỉ lạnh lùng nói một câu: "Cô ấy là vợ của tôi, các người cút ngay..."
Nghe giọng nói này, cô gái ngồi bên cửa sổ bỗng nhiên sắc mặt tái nhợt, miếng sandwich trong tay rơi xoạch xuống đất.
Là giọng nói của Ngọc Thắng.
Cô nghe thấy rất rõ ràng.
Là giọng nói của Ngọc Thắng.
Làm sao hắn lại đuổi theo đến nơi này?
Nguyễn Khánh Linh có hơi luống cuống.
Cô thật là không có tiền đồ.
Cô cho rằng, cho dù gặp lại được Ngọc Thắng, cô cũng sẽ không mảy may dao động, nhưng thực tế cũng không phải như vậy, trong nội tâm vẫn bị một chấn động thật lớn, cô còn không kiềm được mà cảm thấy hoảng hốt.
Cô muốn đứng dậy, cô muốn chạy trốn.
Nhưng mắt không nhìn thấy đường, trong khoảnh khắc đứng dậy ấy, cô suýt nữa ngã xuống.
Ngọc Thắng sải bước đi đến, bỗng chốc ôm cô vào lòng, trong chớp mắt ấy, hắn thật muốn ra sức đập cho mình một trận, tại sao hắn lại khốn nạn như vậy? Tại sao lại muốn dằn vặt cô ấy đến thế?
Nhưng con người bao giờ cũng tỉnh lại khi đã muộn màng.
Mà cô, lại yêu quá sớm...
"Vì sao? Tại sao em lại làm như vậy?"
Ngọc Thắng gian nan mở miệng.
Nguyễn Khánh Linh không trả lời hắn, chỉ là kiên quyết đẩy hắn ra. Cô như là một con thú nhỏ gặp kinh hãi, hốt hoảng định chạy trốn.
Nhưng mắt của cô không nhìn thấy đường, cô biết trốn đến đâu đây?
Nguyễn Khánh Linh va vào cái nôi, nôi lắc lư một cái, đứa trẻ bên trong lập tức khóc òa lên.
Nguyễn Khánh Linh sốt ruột, hai tay mò mẫm tìm con, trong miệng hô: "Tiểu Duy, Tiểu Duy đừng khóc..."
Dáng vẻ của cô rất chật vật.
Tay vịn nôi thế nhưng làm thế nào cũng không chạm đến được con.
Ngọc Thắng nhìn thấy cảnh này, đau lòng không gì sánh nổi.
Hốc mắt đỏ lên, hắn ôm lấy đứa bé, nhẹ nhàng trao nó cho cô, kéo tay cô ôm chặt lấy nó từng chút một.
Nguyễn Khánh Linh vẻ mặt tràn đầy lo lắng: "Tiểu Duy ngoan, mẹ ở đây, mẹ ở đây..."
Cô nhẹ nhàng đong đưa đứa bé trong lòng, bỗng nhiên khẽ nở một nụ cười. Cô nói: "Ngọc Thắng, anh xem, mắt của nó thật giống tôi..."
Cơ thể Ngọc Thắng bỗng chốc cứng đờ.
Trái tim từ từ vỡ vụn, máu chảy đầm đìa.
Người phụ nữ này cuối cùng cũng đưa những sai lầm ngu xuẩn mà hắn từng phạm phải, trả lại cho hắn từng chút một.
Đây là đáng đời hắn, đây là thứ hắn đáng phải chịu đựng.
Ngọc Thắng trong lòng vô cùng khó chịu và áp lực, ngón tay khẽ chạm vào cánh tay Nguyễn Khánh Linh.
Nguyễn Khánh Linh rất bài xích hắn, lập tức né tránh.
"Quay về với anh có được không?" Hắn nói, "Em quay về với anh đi, sau này, anh sẽ chăm sóc cho em..."
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy thật buồn cười.
Quay về với hắn? Hắn chăm sóc cô?
Hắn đang thương hại cô sao?
Cảm thấy bây giờ cô là một kẻ tàn tật vô dụng, sau này nuôi ở nhà cũng không có gì đáng ngại chăng...
Bây giờ cô làm sao có thể theo hắn quay về nữa đây?
Giữa bọn họ sớm đã thanh toán xong, cô không nợ hắn, hắn nợ cô, cô cũng không cần hắn hoàn trả lại.
"Tôi sẽ không đi theo anh." Giọng nói bình tĩnh của Nguyễn Khánh Linh vang lên, cô vuốt ve đứa bé trong lòng mình, nhấn mạnh từng chữ với hắn, "Giữa tôi và anh đã không còn bất cứ quan hệ gì đến nhau nữa. giác mạc, tôi trả lại cho anh. Con cái, tự tôi sẽ nuôi dưỡng. Hơn nữa chúng ta đã ly hôn rồi, không phải sao? Ly hôn thì trả tự do cho đối phương, vậy không tốt sao?"
Ngọc Thắng yết hầu run rẩy.
Nguyễn Khánh Linh càng bình tĩnh, hắn càng cảm thấy đau lòng.
Năm năm qua, không biết cô đã phải chịu bao nhiêu thứ vượt quá sức chịu đựng? Trước đây hắn chưa bao giờ tìm tòi nghiên cứu đến những điều này, cũng không nghĩ đến nó, nhưng trong mười mấy tháng bọn họ xa nhau này, chuyện gì nên nghĩ hắn cũng đã nghĩ cả rồi.
Hơn nữa trong mười mấy tháng này, cô một mình mang thai, một mình sinh con, cuối cùng còn tàn nhẫn làm phẫu thuật lấy giác mạc ra. Nguyễn Khánh Linh, cô ấy đã sớm mang muôn ngàn tổn thương, mà hết thảy đều là do hắn gây ra.