• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 49 (ĐẠI KẾT CỤC): YÊU ANH LÀ MỘT KIẾP NẠN

Ngọc Thắng thực sự điên luôn rồi.

Hắn thật muốn giết chết người đàn bà bỉ ổi An Tuệ này.

Nhưng Trình Gia Minh đỡ Nguyễn Khánh Linh chạy tới.

Nguyễn Khánh Linh ôm chặt lấy lưng hắn, đôi mắt bi thương của cô ấy, giọng nói khàn khàn, "Không, Ngọc Thắng, anh không thể làm thế. Không phải anh nói muốn làm hòa với em sao? Được, em với anh làm hòa, nhưng anh không thể làm chuyện tổn thương mình..."

Nguyễn Khánh Linh khóc nói, "Ngọc Thắng, tên ngốc này, nếu anh giết người rồi bị bắt, em và con gái biết làm sao đây?"

Cô nói, "Rõ ràng anh biết em không buông bỏ anh được..."

Cô nói, "Ngọc Thắng, em không nhìn được, anh đã hứa làm ánh mắt của em..."

Cô nói, "Nếu yêu anh là một kiếp nạn, em tình nguyện độ kiếp..."

Bàn tay Ngọc Thắng rốt cuộc cũng từ từ buông lỏng.

Ánh mắt hắn ửng hồng.

Nếu hắn bước một chân vào cửa địa ngực, trên đời này chỉ có một người có thể kéo hắn trở về. Người này nhất định là Nguyễn Khánh Linh, cũng chỉ có Nguyễn Khánh Linh.

Buông lỏng tay, hắn quay người siết chặt lấy Nguyễn Khánh Linh vào lồng ngực, nước mắt rơi như mưa.

Vì thế mà đến mãi sau, mỗi lần Trình Gia Minh nhìn thấy hắn đều cười nói với hắn một câu, "Người nào đó, ngày xưa khóc lóc sụt sùi ở trong bệnh viện của tôi, trông xấu chết đi được..."

Ngày đó, hắn tha cho An Tuệ.

Nhưng chỉ có hắn tha cho cô ta, pháp luật thì không.

Khi ấy hắn giao toàn bộ bản ghi âm trong điện thoại cho cảnh sát.

Năm đó, tai nạn xe của An Nhàn, An Tuệ là hung thủ gián tiếp, pháp luật sẽ trừng phạt cô ta...

Nguyễn Khánh Linh của hắn lại trở về căn nhà kia.

Quay về ngôi nhà thuộc về hai người họ.

Chỉ là lần này có thêm một cô công chúa nhỏ.

Ngọc Thắng tự tay làm một căn phòng em bé cho cô công chúa nhỏ. Trong phòng em bé, treo bức ảnh tình cảm thắm thiết rất lớn của hắn và Nguyễn Khánh Linh.

Hắn nói, "Anh phải để Tiểu Duy biết, vì tình yêu của ba mẹ nên con bé mới đến được thế giới này."

Nguyễn Khánh Linh cười nhẹ.

Cô luôn cảm thấy đây mà một giấc mộng xinh đẹp, mà bản thân cô lại trốn trong cơn mơ không chịu tỉnh lại.

Việc mất đi ánh sáng của Nguyễn Khánh Linh khiến Ngọc Thắng vô cùng áy náy.

Hắn lặng lẽ nhờ Trình Gia Minh tìm cho Nguyễn Khánh Linh một cặp giác mác mới. Tuy thời gian có hơi lâu, nhưng hắn bằng lòng chờ.

Sau khi trở về, chuyện khiến cho Nguyễn Khánh Linh khó ở lại là tên Ngọc Thắng này cả ngày cứ dính chặt lấy cô, ngay cả đi vệ sinh cũng không chịu rời. Hắn hoàn toàn không chịu làm việc đàng hoàng, xếp vào hàng ngũ ăn hại chờ chết.

"Đi làm đi, công ty nhiều việc..." Nguyễn Khánh Linh đang rửa mặt, Ngọc Thắng cứ vậy ở phía sau ôm chặt cô.

Hắn nhướn mi, "Không đi, anh là ánh mắt của em."

Lúc ăn cơm, hắn không ngừng gắp thức ăn cho cô. Cô chẳng biết làm sao, "Đủ rồi đủ rồi...

"Em gầy quá, ăn thêm đi..."

Ban đêm thì chiến đấu bừng bừng, hắn nói, "Gen của hai đứa mình ưu tú như vậy, sao lại không thành lập một đội bóng đá nhỉ?"

Nguyễn Khánh Linh biểu thị, cô cạn lời.

Lúc đầu, cô còn có chút phản cảm với việc cấy ghép giác mạc, nhưng về sau thì ngày trông đêm ngóng sớm được hồi phục ánh sáng. Nhìn thấy rồi, phải dạy dỗ Ngọc Thắng cẩn thận.

Mùa xuân năm sau, Trình Gia Minh gọi điện thoại cho Ngọc Thắng, nói đã tìm được người hiến tặng mới.

Ngày đó, Ngọc Thắng đưa Nguyễn Khánh Linh đi làm phẫu thuật...

Một tháng sau, Ngọc Thắng mặc một bộ lễ phục long trọng, trong tay cầm một bó hoa hồng đỏ tươi, đứng ở trong hành lang bệnh viện.

Bởi vì hôm nay, Nguyễn Khánh Linh của hắn xuất viện rồi...

Từ này về sau, đôi mắt mà hắn yêu chỉ có thể là Nguyễn Khánh Linh.

Nguyễn Khánh Linh đứng trong phòng bệnh, nhìn thấy mấy gốc gây anh đào vừa độ ra hoa, khóe miệng mang theo một nụ cười ngọt ngào.

Cô yêu Ngọc Thắng, đó là một kiếp nạn, nhưng hiện giờ, cuối cùng cô đã độ kiếp thành công.

Gốc anh đào ngày hôm đó rơi xuống một trận mưa hoa, đẹp đẽ lạ kỳ, xinh đẹp giống như ánh mắt Nguyễn Khánh Linh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang