• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 28: CẢM XÚC BÙNG NỔ

Ngọc Thắng bắt đầu âm thầm điều tra An Tuệ.

An Tuệ hoàn toàn không biết chuyện này.

Hàng ngày cô ta vẫn đi theo bên cạnh Ngọc Thắng, mơ mộng sau này sẽ lấy Ngọc Thắng.

Vì sao cô ta lại không thể lấy Ngọc Thắng chứ?

Cô ta cảm thấy, so với em gái mình, so với con nhỏ Nguyễn Khánh Linh kia, cô ta mới là người nên lấy được Ngọc Thắng nhất.

Cô ta có thể ở giúp Ngọc Thắng giải quyết vấn đề trên thương trường, lại càng có thể chăm sóc Ngọc Thắng rất tốt trong cuộc sống hàng ngày, cô ta mới là ứng cử viên thích hợp nhất với Ngọc Thắng.

Nhưng Ngọc Thắng dường như lại không có hứng thú gì với cô ta.

Nhất là mấy ngày nay, hắn luôn luôn uể oải tinh thần, hôm qua cô ta hỏi thăm một chút, hình như hắn tìm được Nguyễn Khánh Linh, là ở Tây Ngạn bên kia.

Con nhỏ Nguyễn Khánh Linh kia, tại sao cứ như âm hồn không tan chứ?

Ánh mắt An Tuệ lóe lên lạnh lùng...

Ngọc Thắng ngày ngày đều sẽ đi đến Tây Ngạn, lần này đến lần khác tìm kiếm Nguyễn Khánh Linh khắp nơi.

Hắn cũng chẳng biết vì sao mình bức thiết muốn tìm được cô như vậy, nhưng mỗi lần nghĩ đến gương mặt bi thương ấy của cô, hắn liền lòng đau như cắt.

Ngày hôm đó, Ngọc Thắng mở cuộc họp xong lại chạy đến Tây Ngạn tìm Nguyễn Khánh Linh, hắn gần như chạy khắp tất cả các khu biệt thự xa hoa ở nơi đây.

Khí trời có hơi nóng nực, trên xe không có nước uống, hắn dừng xe ở bên đường, đi đến siêu thị gần đó mua nước, lúc tính tiền lại bỗng nhiên nghe hai người phụ nữ đằng trước nói chuyện.

"Chị nói, cô gái ở nhà chúng ta này có phải là rất đáng thương hay không, tuổi còn trẻ mà đã bị mù. Ông chủ nhà chúng ta hình như rất coi trọng cô ấy, chăm sóc cẩn thận như vậy, chăm sóc luôn cả con cô ấy..."

"Đúng vậy, nè, cũng không biết chồng của cô ấy là ai? Sao lại khốn nạn như vậy, bỏ lại một cô ấy với đôi mắt không nhìn thấy gì và một đứa bé. Sau này còn để bọn họ sống như thế nào đây?"

Cô gái bị mù?

Một đứa bé?

Đó... là Nguyễn Khánh Linh sao?

Trái tim Ngọc Thắng đột nhiên run lên, hắn chăm chú nhìn hai người phụ nữ kia, xem dáng vẻ hẳn là bảo mẫu Trình Gia Minh mời đến.

Chỉ cần đi theo bọn họ là có thể tìm được Nguyễn Khánh Linh.

Hai người phụ nữ kia tính tiền xong, Ngọc Thắng ném ra một trăm đồng lên quầy thu tiền, sắc mặt sầm xuống: "Không cần thối lại..."

Cầm chai nước ra khỏi siêu thị, hắn bám sát theo hai người phụ nữ kia đi về hướng đông.

Đi chừng khoảng mười lăm phút, hai người phụ nữ đừng lại trước một căn biệt thự, xem ra, đây là biệt thự của Trình Gia Minh.

Nguyễn Khánh Linh, sẽ ở bên trong đó ư?

Đôi mắt Ngọc Thắng co rụt lại, chờ khi hai người phụ nữ kia đi vào, hắn lập tức đuổi theo, xông thẳng vào trong nhà.

Hai người phụ nữ sốt ruột, vội vàng ngăn cản: "Thưa ngài, đây là biệt thự riêng, ngài không thể đi vào."

Ngọc Thắng hoàn toàn không màng đến những điều này, bây giờ hắn chỉ mong gặp được Nguyễn Khánh Linh...

"Nguyễn Khánh Linh đâu? Nói cho tôi nghe, Nguyễn Khánh Linh đâu rồi?"

Ngọc Thắng gằn lên từng chữ, sải bước đi vào bên trong.

Hai người phụ nữ sợ hãi, vội vàng gọi bảo an được Trình Gia Minh sắp xếp trong biệt thự...

Nhưng đã không còn kịp nữa.

Ngọc Thắng đã vọt vào biệt thự, leo lên lầu...

Trong biệt thự, Nguyễn Khánh Linh đang ngồi trên bàn ăn, trong tay cầm một miếng sandwich.

Cô có hơi đói bụng, muốn ăn chút gì đó, thím trong nhà bếp làm cho cô một miếng sandwich.

Một cái tay khác của cô thì đung đưa nôi, đứa nhóc bên trong đang tròn mắt nhìn thế giới xa lạ này...

Bé con này thật ngoan ngoãn, gần như không quấy khóc.

Như vậy Nguyễn Khánh Linh lại bớt không ít việc, ít nhất cô sẽ không phải luống cuống tay chân lắm.

"Thưa ngài, ngài không thể đi vào, ngài không thể đi vào..."

Ngọc Thắng không nói gì, lại đẩy một cánh cửa ra, cửa vừa mở hắn liền nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh đang ngồi trên chiếc ghế tre cạnh cửa kính, trên cái bàn cơm di động phía trước còn đặt một đĩa sandwich nhỏ, trong tay Nguyễn Khánh Linh còn cầm một miếng sandwich, dường như đang định ăn.

Dáng vẻ của cô vẫn là xinh đẹp thuần khiết như vậy, chỉ là càng ngày càng gầy, đôi mắt sáng trong đến mức khiến người ta đau lòng. Cô lẳng lặng ngồi đó, đôi mắt rõ ràng đang nhìn về phía cửa, thế nhưng lại không nhìn thấy hắn.

"Ai đó?"

Cô nói...

"Là ai đó?"

Cô lại hỏi một câu nữa...

Ngọc Thắng không lên tiếng, mắt chăm chú nhìn vào mắt của Nguyễn Khánh Linh, đôi mắt ấy đẹp như vậy, thế nhưng, cô lại không còn nhìn thấy được nữa...

Trái tim bỗng chốc vỡ tan, như là bùng nổ sau bao ngày tích tụ, hai hàng nước mắt bỗng nhiên tuôn rơi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK