Mục lục
Truyện Con Rể Quyền Quý Trương Thác Lâm Ngữ Lam Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1551:

Có hai lưồng sáng đột nhiên xuất hiện, đây là ánh sáng phát ra từ đèn pin, đèn pin chiếu sáng làm cho mọi người có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng xung quanh, vừa mới thấy cảnh này, không riêng gì những người còn lại, đến cả Trương Thác và Bạch Bào Nhân cũng không khỏi há hốc mồm, dáng vẻ như gặp ma.

Xung quanh bọn họ là khu đất bằng phẳng rộng lớn, bên ngoài bãi đất bằng phẳng rộng lớn là rất nhiều mái nhà bằng đá màu đen.

“Có vẻ như lúc này chúng ta đang đứng trên một cái tế đàn” Một người đàn ông Cục Chín mặc quần áo bảo vệ nuốt một ngụm nước bọt nói.

“Chúng ta đang đứng ở tế đàn” Bạch Bào Nhân nói, xem như khẳng định suy đoán của anh ta.

Giờ phút này, nơi mọi người đang đứng chính là tế đàn dùng để tế trời ở thời cổ đại. Tế đàn rất lớn, gần như là có thể so sánh với một sân bóng. Cách nhóm người Trương Thác cỡ mười bảy mét có một cầu thang nhỏ, đủ cho hai người đi chung, nối thẳng xuống phía dưới. Nếu đếm từng bậc thì có cỡ mấy trăm bậc. Ngoại trừ cầu thang này ra thì không còn thấy con đường nào thông xuống phía dưới cả.

Đi đến bên cạnh tế đàn rồi nhìn xuống phía dưới, từ đây cách mặt đất ít nhất cỡ mấy chục mét, bốn bề xung quanh tế đàn đều là những kiến trúc màu đen.

Gọi là màu đen không phải vì nơi này hàng năm không thấy mặt trời, mà vì những kiến trúc kia được làm hoàn toàn từ đá đen, đó là một loại đá đen cứng rắn, trên mỗi tòa kiến trúc đều có tháp nhọn.

Trong địa cung số bốn này, khung cảnh trước mặt đám người Trương Thác chứng tỏ nơi này chính là một thành phố ngầm!

Trương Thác quay đầu nhìn một vòng, phát hiện trên mặt nhóm người Cục Chín, bao gồm vả Bạch Bào Nhân đều tràn ngập chấn động, cho dù là bản thân Trương Thác thì trong lòng anh cũng chấn động không thôi.

Thành phố ngầm! Mấy trăm mét dưới mặt đất thế nhưng có một thành phố ngầm! Nếu tiết lộ tin tức này ra thì không biết sẽ khiến bao nhiêu người điên cuồng!

“Tại sao nơi này lại có một thành phố ngầm được?”

“Là do thời đại thay đổi, do vận động của lớp địa chất, hay là vốn thành phố ngầm này vẫn luôn được ẩn giấu ở đây?”

“Đây là thành trì của triều đại nào? Nhìn chung từ năm ngàn năm trước đến giờ, Đông Hòa không có bất kỳ một triều đại nào phát triển kiểu kiến trúc hình tháp thế này!”

Mấy người Cục Chín lầm bầm lầu bầu anh một câu tôi một câu, giống như là suy đoán điều gì đó.

“Chú có ấn tượng gì không?” Bạch Bào Nhân dùng kênh riêng hỏi Trương Thác.

“Không có” Trương Thác lắc đầu: “Trong ấn tượng, chú chưa từng nghe ai nói đến tòa thành như vậy. Ở thời cổ đại, nếu Đông Hòa có thể dựng được một tế đàn như vậy thì nhất định không phải là chuyện mà một trấn nhỏ có thể làm được, ít nhất cũng phải là một quốc gia rộng lớn”

“Biên giới phía bắc có thủ đô nước nào? Chẳng lẽ là đất nước Tây Hạ cổ?” Bạch Bào Nhân đưa ra suy đoán.

“Không phải” Trương Thác phủ nhận suy đoán của Bạch Bào Nhân: “Phong cách kiến trúc của thủ đô Tây Hạ cũng không giống như này, có đoán cũng vô dụng, đi xuống nhìn xem đi”

“Vâng” Bạch Bào Nhân gật đầu.

Mấy người đi đến cạnh tế đàn, ba người đàn ông thành viên của Cục Chín mặc đồ bảo hộ vừa nhìn xuống mấy trăm bậc cầu thang gần như dựng đứng nối xuống dưới đất đã gần như cảm thấy chân mềm nhữn.

Cầu thang vô cùng dốc, hai bên không có tay vịn, chỉ cần không cẩn thận là sẽ “rơi thẳng vào quan tài”

Hai người thành viên của Cục Chín mặc thường phục dẫn đầu bước đến gần cầu thang, rồi dần leo xuống phía dưới, ba người Cục Chín mặc đồ bảo hộ đi ở giữa, còn Trương Thác và Bạch Bào Nhân thì đi sau cuối cùng.

“Huấn luyện viên, đã có kết quả kiểm tra đo lường, mật độ linh khí ở nơi này đạt giá trị thấp nhất, nếu có không khí lưu thông thì ngoại trừ con đường mà chúng ta đang đi vào thì chỗ này vẫn còn một con đường ra khác” Người cầm máy tính bảng lên tiếng.

Bạch Bào Nhân nghe vậy thì gỡ mũ bảo hộ ra. Quả nhiên, tuy là hầm ngầm nằm sâu dưới đất vào trăm mét nhưng hít thở không chút ảnh hưởng nào.

Trên cầu thanh chênh vênh, mọi người từ từ đi xuống phía dưới.

Bạch Bào Nhân đặt tấm khiên đã bị hư hỏng ra phía sau.

Vài phút sau, mọi người đi xuống tế đàn, đứng trên mặt đất.

Phía dưới tế đàn là một cái quảng trường thật lớn, trên quảng trường không có bất kỳ kiến trúc nào, mặt đất bằng phẳng, loạt đá được lát trên mặt đất không phải là mấy loại đá màu xanh thường thấy mà vẫn là loại đá có màu đen cứng rắn kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK