Mục lục
Truyện Con Rể Quyền Quý Trương Thác Lâm Ngữ Lam Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1632:

“Nếu cô đã hiểu như vậy vì sao còn nói điều kiện này với tôi?” Ngụy Trung Minh đặt chén trà xuống: “Tôi thừa nhận điều kiện cô đưa ra có lực hấp dẫn rất lớn với tôi, nhưng nó vẫn không đủ để tôi cho cô ba mươi phần trăm cổ phần”

Lâm Ngữ Lam khế lắc đầu: “Tổng giám đốc Ngụy, ông hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi không chỉ muốn cổ phần mà tôi còn muốn đầu tư! Tôi muốn đầu tư ba mươi phần trăm cổ phần đồng thời mở rộng con đường kinh doanh của mình thông qua quý công ty. Chuyện này không gây ảnh hưởng gì tới lợi ích của tổng giám đốc Ngụy nhưng sẽ gây ra một chút phiền phức cùng việc bán chút ân huệ ra ngoài.”

Ngụy Trung Minh trầm ngâm một lúc, nếu tập đoàn Nhất Lâm rót vốn vào cổ phần thì chuyện này thật đúng là trăm lợi không một hại. Còn về thể diện cùng tình nghĩa nếu có thể đổi được lợi ích thì thể diện mới gọi là thể diện, nếu không tất cả đều vô dụng.

Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng Ngụy Trung Minh khẽ gật đầu.

Động tác gật đầu này khiến Lâm Ngữ Lam cảm thấy vui vẻ, cô biết đây chính là chấp nhận của Ngụy Trung Minh với đề nghị của mình.

“Tổng giám đốc Lâm, đề nghị này của cô tôi rất thích…”

Ngụy Trung Minh còn chưa nói xong đã bị một giọng nói cắt ngang.

Tôn Nghiêm ngồi bên cạnh nói chuyện một cách kỳ lạ: “Tổng giám đốc Ngụy, cháu phải nhắc nhở chú rằng cái gọi là vốn tài chính nghìn tỷ đồng chỉ là lời đồn ở bên ngoài, vốn không hề có căn cứ chứng minh chuyện này. Nói đầu tư thì đầu tư, chú phải cẩn thận nếu không sẽ dẫn sói vào nhà đấy!”

Lời nói của Tôn Nghiêm khiến cho ánh mắt Ngụy Trung Minh hiện lên vẻ lo lắng, ông ta ngay lập tức thu lại lời muốn nói ra, vẻ mặt cũng có chút nghi ngờ.

“Tổng giám đốc Ngụy, có một số việc chú phải phải nhìn cho rõ rồi hãy quyết định, không cần phải vội vàng như vậy”

Tôn Nghiêm lại mở miệng nói: “Nhà giàu mới nổi này nọ cũng thường thấy, nhưng cũng không phải tất cả nhà giàu mới nổi đều thật sự có sức mạnh, có chỗ dựa. Dù bề ngoài có hào nhoáng tới đâu họ cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi!”

Lời nói của Tôn Nghiêm đã ngay lập tức nhắc nhở Ngụy Trung Minh.

Điều này cũng làm cho trái tim Ngụy Trung Minh chấn động, vừa rồi ông ta suýt chút nữa đã đáp ứng điều kiện của đối phương, cô bé này đúng là nắm chắc lòng của người khác.

Khi Ngụy Trung Minh nhìn lại Lâm Ngữ Lam một lần nữa, ông ta đã bỏ đi vẻ khinh thường với người con gái này. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại thành thạo việc đàm phán, đều là lãnh đạo nhưng lại có thể nắm được đối phương cần những gì.

Tôn Nghiêm tiếp tục nói: “Chú Ngụy, lần này cháu tới đây đã liên lạc với bạn bè ở Kim Các nhờ đưa tới hai con vịt nướng, nhân dịp hôm nay chúng ta hãy cùng thưởng thức nó.”

Tôn Nghiêm nói xong vỗ vỗ tay.

Sau khi Tôn Nghiêm võ tay, cửa phòng được mở ra.

“Vào đi” Tôn Nghiêm lên tiếng.

Ngay sau đó, chỉ thấy một người bước vào cầm trên tay hai hộp quà, toàn thân hộp quà màu vàng kim phía trên có dòng chữ to ghi Kim Các. Hai chữ này hoàn toàn được in bằng vàng, bất kể bên trong hộp có chứa cái gì chỉ cần một cái hộp quà này cũng đủ biết nó quý tới chừng nào.

Vẻ mặt Ngụy Trung Minh đầy bất ngờ, nhìn chằm chằm vào hộp quà trong tay người bước vào, nói: ‘Một năm Kim Các chỉ làm ba trăm sáu mươi lăm con vịt nướng, mỗi ngày một con, mấy năm qua đều như vậy. Nghiêm à cháu có thể một lần có được hai con vịt nướng cũng khiến chú bất ngờ. Chú từng cho người đi mua nhưng phải đặt trước ba tháng mới có được một con vịt, thịt vịt thơm ngon khiến người ta ăn rồi nhớ mãi không quên”

Tôn Nghiêm với vẻ mặt đầy tự hào nói: “Vịt nướng của Kim Các đúng là vô giá, ngay cả một con vịt nướng của Kim Các ở chợ đen cũng đã được bán với giá trên trời. Không chỉ vì độ ngon của món vịt nướng mà bởi vì món vịt nướng cũng đã trở thành biểu tượng cho thân phận. Nói thẳng ra chỉ có loại ếch ngồi đáy giếng cả đời này cũng không mua được vịt nướng của Kim Các, ngay cả nhà giàu mới nổi cũng vậy, nếu không gặp được quý nhân, thậm chí muốn một con cũng rất khó.”

Tôn Nghiêm nói xong, liếc nhìn Trương Thác một cách đầy khiêu khích, ý tứ rất rõ ràng.

Trương Thác không nói gì chỉ cười.

Vẻ mặt của Lâm Ngữ Lam có chút khó coi, cô tới Đô Thành tìm người hợp tác đương nhiên có nghe tới Kim Các.

Không hề cường điệu hóa khi nói món vịt nướng của Kim Các người bình thường muốn mua cũng không được, dù bạn có quyền thế như thế nào bạn cũng phải hẹn trước, nếu không phải đặt trước dù là ai đi mua thì ông chủ Kim Các cũng không bán. Lúc trước có một phú nhị đại chỉ vì mua không được vịt nướng đã đập phá Kim Các, kết quả hai ngày sau phú nhại đại đó đã cùng xí nghiệp của mình hoàn toàn biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK