Mục lục
Truyện Con Rể Quyền Quý Trương Thác Lâm Ngữ Lam Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1808:

Đường Dực đang nói thì nghe thấy trên khán đài truyền đến những tiếng kêu sợ hãi.

Flory giữ được một cơ hội muốn bẻ gãy đầu của vật thí nghiệm Số Hai.

Bình thường mà nói, chỉ cần xương cột sống của loại sinh vật này bị tấn công mạnh thì sẽ bị tê liệt chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, thế nhưng vật thí nghiệm Số Hai lại không bị như vậy, trước khi bị Flory vặn gãy đầu thì nó đã dùng sức đẩy Flory vào mép lồng sắt, những cây gai nhọn sắc bén trên đó xuyên thấu qua thân thể Flory mà không có bất cứ trở ngại nào. Hai mắt của Flory trợn to, máu tươi từ trước người phun ra liên tục.

Vật thí nghiệm Số Hai cũng lảo đảo loạng choạng rồi ngã gục xuống đất, tác dụng của thuốc đã hoàn toàn trôi qua, những cảm giác đau đớn bị tác dụng của thuốc kiềm chế lúc trước kéo tới cùng một lúc.

Trên khán đài vang lên những tiếng thổn thức và tiếng mắng chửi, không ai thương hại Flory đã chết đi, họ chỉ xót ruột số tiền thua cá cược mà mình mất đi thôi.

Còn số ít người cược vật thí nghiệm thắng thì đang lớn tiếng hoan hô.

Trương Thác lần thứ hai lớn tiếng hỏi Đường Dực: “Cậu đánh giá trận đấu này thế nào?”

“Gã Flory này đúng là một thằng ngu” Đường Dực không do dự nói thẳng.

“Hả? Ngu ấy à? Nói nghe xem nào” Trương Thác hỏi lại.

Lúc Trương Thác hỏi câu này thì một nam một nữ ngồi phía trước cái bàn rộng lớn cách hai người họ không xa đưa mắt nhìn lại đây.

Đường Dực nói: “Gã Flory này… “

“Nói to lên, nơi này ầm ï quá, tôi không nghe được” Trương Thác hét lên.

“Em nói là, gã Flory này, không có đầu óc!” Đường Dực lớn tiếng gào lên từng chữ một như đang nói chuyện bên trong hộp đêm nhạc nhẽo điếc tai: “Tuy vật thí nghiệm này đã chích thuốc nhưng cũng chỉ là mất đi cảm giác đau mà thôi, mất đi cảm giác đau như vậy là để vật thí nghiệm có thể chiến đấu mạnh mẽ trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng cùng lúc đó thì trong thời gian này cũng sẽ có một loại tác dụng phụ, chính là làm hệ thần kinh của bản thân nó bị tê liệt, chỉ cần tìm được những mấu thần kinh quan trọng và tấn công vào đó thì vật thí nghiệm sẽ hoàn toàn đánh mất năng lực di chuyển, nói trắng ra cũng chỉ là vị trí của các điểm yếu bị thay đổi mà thôi. Gã Flory không có đầu óc, không biết cách quan sát, nếu không cũng sẽ không chết như vậy đâu!”

Lúc Đường Dực nói xong điều này thì biểu cảm trên mặt đều là xem thường cả.

Trong mắt một nam một nữ ngồi chỗ bàn lớn kia đều lộ ra vẻ mặt rất thích thú, cô gái trong hai người đó đứng dậy, lắc eo đi về phía hai người Trương Thác, khi đi đến gần hai người thì cô ta chủ động mở miệng: “Tôi là Lila, hai người hiểu rất rõ vật thí nghiệm à?”

“Hiểu rõ ư?” Trương Thác lộ ra vẻ mặt buồn cười: “Không có ai hiểu rõ vật thí nghiệm hơn cậu Lãnh, người anh em này của tôi đâu”

Ánh mắt Lila lộ ra sự nghỉ ngờ.

Trương Thác thấy Lila không tin nên lại mở miệng nói: “Cậu Lãnh, cậu nói cho cô ta biết đi, loại vật thí nghiệm này cậu đánh được mấy cái?”

Tuy Đường Dực không hiểu vì sao Trương Thác phải hỏi như vậy nhưng vẫn thành thật đáp: “Không nói quá đâu nhé, nếu như chỉ là loại vật thí nghiệm này thôi thì từ mười con trở xuống là có thể giải quyết trong thời gian ngắn nhất, mười con trở lên thì sẽ phải rây rà hơn một chút”

“Nói khoác không biết ngượng!” Một giọng nói trào phúng vang lên, là người đàn ông trẻ tuổi ngồi cùng một chỗ với Lila: “Khoác lác thì ai chả nói được!”

“Khoác lác ấy hả?” Trương Thác lạnh lùng cười một tiếng: “Vậy cũng không cần người anh em của tôi, cậu Lãnh đây ra tay, cậu ta ở bên cạnh giám sát và đốc thúc trận đánh, tôi đi vào đánh với đám đó cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết những vật thí nghiệm này”

“Anh ư?” Người đàn ông trẻ tuổi kia cười nhạo nhìn Trương Thác, anh ta không có cảm nhận được một chút ‘khí’ nào trên người Trương Thác cả nên trong mắt người đàn ông trẻ tuổi này thì anh chỉ là một kẻ yếu còn chưa nắm giữ được khí mà thôi.

“Đừng có mỉa mai châm chọc nữa” Trương Thác khó chịu nói: “Hoặc là chúng ta đánh cược một ván cũng được.”

“Ha ha” Người đàn ông trẻ tuổi lên tiếng: “Đánh cược? Anh muốn cược như thế nào?”

“Đơn giản thôi.” Trương Thác chỉ vào vật thí nghiệm Số Hai đang co quắp trên mặt đất trong lồng sắt kia: “Loại này, mười con, trong vòng hai phút, nếu như tôi không giải quyết được thì anh thắng, nếu tôi giải quyết được thì là tôi thắng”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK