Mục lục
Truyện Con Rể Quyền Quý Trương Thác Lâm Ngữ Lam Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 820:

 

Tốt là địa vị của Trương Thác lần nữa được củng cố, nhưng xấu lại chính là Trương Thác quá mạnh, sẽ khiến người khác nghi ky, hoặc có thể nói, sự tồn tại của anh đã phá vỡ thế cân bằng của thế giới này.

 

Mà trên thế giới này, có rất nhiều người không hy vọng sẽ có thứ đánh vỡ cục diện cân bằng đó, dù ngoài mặt có thể tỏ ra không có gì, nhưng ai biết được trong tối sẽ có chuyện gì xảy ra.

 

“Đúng rồi” Bạch Trình lần nữa ném lại túi da cho Ferreth, “Cậu nói thế nào với chị dâu?”

 

Ferreth vừa nghe tới vấn đề này chỉ đành cười khổ một tiếng, “Còn nói thế nào, chỉ có thể nói thật thôi, chị dâu cứ cách nửa tiếng lại gọi đến hỏi thăm một lần”

 

Bạch Trình lắc đầu một cái, vừa định nói thì nghe thấy tiếng thét kinh hãi của Vị Lai.

 

“Nhanh, lão đại tỉnh rồi!”

 

Máy tính trong tay Vị Lai lúc nào cũng có thể phát thông báo cho cô ta.

 

Đám người Bạch Trình vừa nghe tin Trương Thác tỉnh lại liền nhanh chóng chạy đến phòng thí nghiệm.

 

Trong phòng thí nghiệm, Trương Thác chậm rãi mở mắt, anh thử nâng một cánh tay nhưng lại cảm thấy tay chân cứng ngắc.

 

Trương Thác từ từ xê dịch cơ thể bước xuống khỏi bục thí nghiệm, vừa đi một bước thì cảm giác mất trọng lực chợt ùa tới, Trương Thác cả kinh mà dừng bước. Anh chợt phát hiện bước đi này của mình lại ngang bằng mấy bước bình thường, bục thí nghiệm kia đã cách xa mấy mét.

 

Chuyện gì đây?

 

Hàng loạt nghỉ vấn không dừng hiện lên, Trương Thác có chút không tin mà nhìn phía sau, một bước bảy tám mét, từ lúc nào mình có khả năng đó chứ.

 

Động tác của Trương Thác liền trở nên dè dặt, hai chân khẽ cong nhẹ nhảy một cái, chỉ nhảy nhẹ một cái mà lại thấy thân thể nhẹ tựa lông hồng. Trước kia dùng lực để nhảy chỉ lên mấy chục centimet thì giờ đây đã thành nhảy cao được tới hai mét.

 

“Cái này…”

 

Trương Thác lắc lắc đầu, nhìn vách tường trước mặt rồi tung ra một quyền.

 

Trong nháy mắt vung tay đó, Trương Thác cảm nhận được có một cỗ khí từ bụng mình xông ra theo nắm đấm, đánh thẳng về phía vách tường.

 

Thời điểm cỗ khí tiếp xúc với vách tường, vách tường liền lõm xuống.

 

Điều này có nghĩa một quyền Trương Thác tiện tay đánh ra cũng mang theo khí lực.

 

“Đây rốt cuộc là sao?” Trên mặt Trương Thác đầy vẻ nghi ngờ, “Chẳng lẽ, thuốc kia khiến thân thể mình thay đổi?”

 

Trương Thác nghiêng đầu nhìn về khối tinh thể trắng trong phòng thí nghiệm, vào lúc này, khối tinh tràn đầy cám dỗ với Trương Thác, trong lòng vô cùng khát khao muốn đi lên chạm vào khối tinh thể.

 

Không! Chính xác hơn thì là cỗ khí trong bụng Trương Thác muốn khối tinh thể.

 

Trương Thác lắc lắc đầu, chuyện này đã vượt qua khỏi phạm vi hiểu biết của anh, chỉ có thể chờ Vị Lai tới rồi hỏi cô xem đã có chuyện gì.

 

Trương Thác vừa nghĩ tới Vị Lai, cửa phòng thí nghiệm chợt vang lên, ba người Bạch Trình, Vị Lai còn có Ferreth bước nhanh vào trong phòng.

 

“Lão đại, anh tỉnh rồi!” Bạch Trình mừng rỡ, dù đã biết thân thể anh không sao, nhưng nhìn anh bất tỉnh nhiều ngày như vậy bọn họ vẫn có chút bất an trong lòng.

 

“Ừ” Trương Thác cười gật đầu, mở miệng nói, “Tôi ngủ bao lâu rồi? Ít nhất cũng ba ngày hả?”

 

“Ba ngày?” Trên mặt Bạch Trình lộ ra vẻ kỳ quái, “Lão đại, anh hôn mê mất tận nửa tháng đó!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK