Mục lục
Truyện Con Rể Quyền Quý Trương Thác Lâm Ngữ Lam Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1937:

Hôm nay Tân Như trang điểm nhẹ nhàng. Mỗi ngày chung sống với bọn trẻ, trông cô cũng trở nên tươi trẻ hơn nhiều. Nếu nói trước kia Tân Như là một đóa hoa sen trắng, vừa tĩnh lặng vừa chín chắn thì giờ đây cô như trở thành một đóa hoa đinh hương trắng, tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Lâm Ngữ Lam nở nụ cười tự tin với Tân Như, bày ra vẻ đẹp của bản thân: “Tổng giám đốc Tân, tôi nghe nói hiện giờ cô đã hoàn toàn tiếp nhận viện phúc lợi rồi hả?”

Giữa Lâm Ngữ Lam và Tân Như có một loại quan hệ rất khó miêu tả. Lúc trước Tô thị vừa tìm tới Lâm Ngữ Lam, khi ấy Lâm Ngữ Lam còn chưa rõ thân phận của Trương Thác, để bảo vệ Trương Thác, Lâm Ngữ Lam đã chủ động tìm kiếm Tân Như, hy vọng Tân Như có thể chăm lo cho Trương Thác giúp mình. Sau này Lâm Ngữ Lam nghe tin Trương Thác qua đời, chính Tân Như cũng ở bên cạnh cô.

Tân Như mỉm cười: “Hành Vân đã đi vào quỹ đạo, có tôi hay không cũng như nhau. Tôi dứt khoát chú tâm vào viện phúc lợi. Tính ra thì còn phải cảm ơn Ngữ Lam đã xây dựng trường mầm non cho bọn trẻ.”

Mễ Thanh trợn tròn mắt nhìn hai người phụ nữ. Cô cứ có cảm giác bầu không khí giữa hai người này là lạ, nói là hài hòa thì không đúng, nhưng nói họ không hài hòa lại có cảm giác thấu hiểu lẫn nhau. Cho dù Mễ Thanh đã từng xem bảy tám bộ phim luân lý gia đình, từng xem mười mấy bộ phim kẻ thứ ba chen chân thì cũng không tài nào hiểu được quan hệ giữa hai người này là gì.

…..Cả nhà tải app truyệnhola đọc tiếp nhé!

Thiên Linh nằm trong lòng Trương Thác, ngước mặt lên nhìn anh, ngây thơ nói: “Bố ơi, nghe mẹ Tân Như nói hôm nay sẽ nhận được quà đấy nhé”

Bọn nhỏ cũng đều mong chờ nhìn Trương Thác. Thấy vẻ ngây thơ đáng yêu của chúng, Trương Thác cười nói: “Đương nhiên là có quà, hôm nay sao có thể thiếu quà chứ? Đi theo chú.”

Trương Thác vung tay lên, bế Thiên Linh, dẫn theo bọn nhỏ ở viện phúc lợi đi ra cổng trường mầm non, sau đó mở cốp xe hơi ra. Bọn nhỏ đồng thanh “Woa” một tiếng, thấy thú bông trong cốp xe, đôi mắt bọn nhỏ đều lấp lánh. Có điều trẻ con ở viện phúc lợi đều rất ngoan ngoãn, có thể thấy rõ chúng rất thích thú bông mà Trương Thác mang tới, nhưng Trương Thác chưa lên tiếng thì chúng sẽ không tự ý đi lấy thú bông, ngay cả Thiên Linh cũng vậy.

Trương Thác đặt Thiên Linh xuống đất, kêu to: “Thích thứ gì cứ lấy đi, đều là dì Ngữ Lam tặng cho các cháu”

Trương Thác vừa dứt lời, bọn nhỏ lập tức hoan hô, ùa tới bên cạnh xe lấy thú bông. Trương Thác không khỏi cảm thán niềm vui của trẻ con thật đơn giản.

Sau khi nhận được quà, bọn nhỏ đều chạy về trường mâm non, vui vẻ chơi đùa. Nghe tiếng nhạc thiếu nhi phát ra trong trường mầm non, Trương Thác bất giác lẩm nhẩm hát theo, trông có vẻ trẻ con hơn nhiều.

Hôm nay trường mầm non chuẩn bị rất nhiều hoạt động cho bọn nhỏ. Trừ bọn trẻ của viện phúc lợi thì những đứa trẻ khác đều có phụ huynh dẫn dắt, tham dự hoạt động do trường mầm non tổ chức. Trương Thác đi đến bên cạnh một quán nhỏ, mua một miếng kẹo đường. Anh nhớ rõ trước kia mình rất thích kẹo đường, ngày sinh nhật của mình, mẹ đã từng mua cho mình một cây, kết quả là mình không nỡ ăn nó, cứ để cho tới khi nó chảy nước.

“Ký ức trước kia đúng là hạnh phúc giản đơn” Trương Thác lắc đầu, đang định nhấm nháp thì chợt nghe thấy tiếng khóc la bên cạnh. Trương Thác nhìn sang bên cạnh thì thấy một thằng bé tâm bốn năm tuổi đang ngồi dưới mặt đất lau nước mắt. Còn Thiên Linh thì chống nạnh đứng trước mặt thằng bé, giơ nắm tay lên. Tân Như đứng bên cạnh nói gì đó với giáo viên trường mầm non.

“Có chuyện gì vậy? Đánh nhau à? Sao lại đánh nhau?”

Trương Thác vội vàng đi tới hỏi Tân Như. Tân Như lắc đầu: “Tôi chỉ thấy Thiên Linh đẩy ngã thằng bé đó thôi”

“Thiên Linh, con tới đây!” Trương Thác nghiêm túc quát gọi Thiên Linh.

Nghe thấy tiếng quát của Trương Thác, Thiên Linh đang diễu võ giương oai chu môi, đi tới trước mặt Trương Thác.

“Bố hỏi con, sao lại đẩy ngã bạn khác? Mau nói xin lỗi bạn”

Nghe vậy, Thiên Linh lắc đầu nguầy nguậy: “Không! Con không xin lỗi! Nó bảo Thiên Linh không có bố mẹ!”

Thiên Linh vừa dứt lời, sắc mặt Tân Như và Trương Thác đều trở nên rất khó coi. Đối với bọn nhỏ ở viện phúc lợi, lời nói này gây tổn thương nhất cho chúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK