Cái gọi là khí, hóa ra cũng chẳng phải là thứ gì quá đặc biệt, nó cũng chẳng phải là loại năng lượng nào cụ thể, mà chỉ cần có thể phóng được uy lực của mình ra bên ngoài thì sẽ tạo thành khí, mà khí này còn có độ mạnh và yếu khác nhau.
Mặc dù bây giờ Trương Thác không biết khí của hai cô gái này nếu so sánh ra thì là mạnh hay yếu, nhưng anh có thể xác định rằng khi mà hai cô gái này tỏa ra còn chẳng mạnh bằng chính bản thân anh.
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, Trương Thác thâm cảm thấy như được khai sáng, bức màn thần bí che khuất sự thật về khí bao lâu này, cũng dần dần được anh vạch ra, anh không hề bị sự thần bí của khí mê hoặc.
“Tăng Thiên Á, tôi rất thích món quà này của cô! Ha ha hat” Trương Thác cười lớn rồi đổi tay cầm đao, rồi sau đó tung người lên, bổ mạnh đao về phía một cô gái mặc đồ truyền thống.
Cô gái mặc đồ truyền thống đó thấy Trương Thác vung đao bay đến thì vội vàng giơ đao của mình lên để ngăn cản, khi thanh đao thép của cô ta chạm mạnh vào thanh đao đen trong tay Trương Thác thì lập tức gấy vụn giống như đồ chơi trẻ con.
Đồng thời, cô gái mặc đồ truyền thống cũng bị văng ra ngoài, đập mạnh xuống đất vì nhát đao này.
Trương Thác mỉm cười, có vẻ như gần đây anh quá nhạy cảm rồi, hơn nữa còn phóng đại sức mạnh của khí lên.
Thực ra, khí cũng chỉ là một cách bộc phát năng lượng đặc biệt mà thôi, mặc dù nhìn nó bí ẩn khiến người khác không thể đoán được.
Nhưng điều này không chứng tỏ rằng những người có khí thì sẽ mạnh hơn những người không có khí, chỉ cần bản thân đủ mạnh thì chẳng cần quan tâm có khí hay không có khí, cứ tung một cú là hạ gục được đối thủ.
Sau khi nghĩ ra được điều này, Trương Thác lại chẳng thấy áp lực chút nào, anh ngửa mặt lên trời, gào thét một câu rồi lại vung đao lên, phóng về phía cô gái mặc đồ truyền thống còn lại.
Tăng Thiến Á đứng trước cửa lâu đài cổ thấy cảnh này thì mỉm cười.
Hai cô gái mặc đồ truyền thống kia, chỉ xuất hiện một cách hơi lạ và sử dụng các chiêu thức mới ra, chứ thực ra họ không phải là đối thủ của Trương Thác. Trương Thác chỉ cần vung đao thì chỉ cần ba chiêu là có thể chém bay được đầu hai người kia, anh không hề mềm lòng chút nào.
Hai chiếc đầu đeo mặt nạ lăn lông lốc dưới đất.
“Bốp, bốp, bốp”
Tăng Thiên Á khẽ vỗ tay: “Không hổ là anh Trương Thác, hai người này đúng là không đủ để cho anh Trương Thác chơi. Thôi được rồi, tôi không chơi đùa với mọi người nữa”
Nói xong, Tăng Thiên Á giơ tay qua đầu rồ bất ngờ hạ mạnh xuống.
Sau động tác đó của cô ta, mấy trăm chiếc máy bay chiến đấu đang vây kín khoảng không ở xung quanh hòn đảo lập tức bắt đầu chuyển động, khắp bầu trời, toàn là những chiếc máy bay chiến đấu đó.
Họng pháo được chĩa thẳng vào hòn đảo, chỉ cần những họng pháo này nổ lên thì dù có là đảo Ánh Sáng thì cũng có thể đánh chìm trong thời gian ngắn, chẳng có người nào trên đảo có thể may mắn mà thoát khỏi cảnh đó.
“Tăng Thiên Á, rổt cuộc thì cô muốn làm gì?” Tóc Đỏ lớn tiếng chất vấn.
“Làm gì ư?” Tăng Thiên Á mỉm cười, “Tất nhiên là tôi muốn hủy diệt hòn đảo này rồi, nếu không thì mấy người nghĩ tôi muốn làm gì?”
Nghe Tăng Thiên Á nói như vậy, những người đến từ các thế lực nước ngoài đều thay đổi sắc mặt.
“Cô Tăng Thiên Á, mối thù giữa mấy người không hề liên quan gì đến chúng tôi, có thể để chúng tôi rời đảo được không?” Một người cầm đầu thế lực của đảo quốc đứng dậy, vội vàng lên tiếng.
“Đúng vậy, cô Tăng Thiên Á, làm ơn hãy cho chúng tôi rời đảo”
“Chúng tôi không muốn tham dự vào cuộc chinh chiến giữa các vị”
Sau khi người của thế lực quốc đảo kia lên tiếng, có rất nhiều người khác cũng mở miệng, chẳng có ai muốn chết trên đảo này một cách không rõ ràng cả.